HỌC VIỆN Y HỌC ĐÁNG SỢ - Trang 44

thấy mình đuối lý, đành cứ để cho hắn phát điên lên, sau cùng
hắn quen mui nên càng chẳng ra làm sao cả. Khoảng sau mười mấy
năm, Tiểu Tỏa Tử đánh cô một ngày ba trận, coi cô là súc vật để sai
khiến.

Chị em phụ nữ trong thôn cũng không ít lần khuyên cô, đều nói

rằng người đàn ông như thế mà cũng sống cùng được à? Nhưng Tú
Lan là người cố chấp, cô nói rằng mình không thể thiếu người đó
được, còn phải nghĩ cho cả Tú Nhi nữa, cố sống cho qua vài năm
nữa, đến già rồi tự nhiên sẽ tốt hơn. Nhưng mọi chuyện không như
cô ấy nghĩ, một mùa đông của mấy năm trước, qua tết đã lâu, Tiểu
Tỏa Tử không biết do đâu mà lên cơn tức, hắn uống vài chén rượu,
về nhà liền đánh ngay vợ để thỏa cơn tức. Lần đó cũng chẳng biết
tại sao mà hắn lại hung ác đến vậy, hắn hành hạ Tú Lan hai ngày
hai đêm. Sau này chúng tôi nghe nói, Tú Lan đã bị điên.

Bà cụ thở một hơi dài, dò dẫm bên mép giường và không nói tiếp

nữa. Bà còn dùng tay áo lau nước ở khóe mắt.

ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ vào bên trong, cảm giác se lạnh.

- Khi đó các bà đang làm gì? Tại sao không giúp đỡ cô ấy? - Tiểu

Nhã đột nhiên nói, lời nói không mang chút hơi ấm, như một con
dao, rơi “soạt” một cái bên tai chúng tôi. Tôi quay đầu lại nhìn cô bé,
chỉ thấy cái đầu nó lại cúi xuống, đôi mắt trắng dã đầy thù hận
nhìn chằm chằm vào bà lão.

Bà già không chú ý tới cô bé lắm, tiếp tục kể theo dòng suy nghĩ

của mình:

- Giúp, giúp thế nào đây? Người ta là vợ chồng có chứng nhận,

về mặt luật pháp sẽ được bảo vệ. Hai vợ chồng đó làm việc gì, vào
lúc nào thì ai có quyền quản lý. Chuyện chồng đánh vợ lại chẳng
phải chỉ nhà họ mới có, ai mà nghĩ được lại thành như bây giờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.