HỌC VIỆN Y HỌC ĐÁNG SỢ - Trang 60

Không khí đôi chút lắng lại, chậm chạp như không có người phá

vỡ sự tĩnh mịch.

Trong buồng ngủ có tất cả bốn nữ sinh. Khi Trần Thần và

Thịnh Tịnh Khiết trở về, nghe xong ghi âm đó họ đều không hề
tán thành. Thịnh Tịnh Khiết cười nhạo nhiều hơn và nói, cục bưu
chính hiện đã mở dịch vụ thay đổi giọng nói. Đây nhất định là một
trò đùa mờ ám của một sinh viên nam nào đấy. Hắn đã giở trò quái
gở.

Nửa đêm, đèn đầu giường chị Lư vẫn sáng, Thịnh Tịnh Khiết

xoay người về đầu còn lại, lầm bầm trách cứ. Hai năm trong bộ
đội đã đào tạo tác phong cực kì có kỉ luật cho chị Lư. Chị chưa bao giờ
làm ảnh hưởng tới giờ nghỉ của người khác. Có thể thấy rằng, lời
nhắn để lại đó đã làm khuấy động cuộc sống của chị.

Tôi nghiêng đầu nhìn sang giường chị Lư, chị như đang đọc một

cuốn sách nào đó. Khi chị giở trang sách, tôi phát hiện ra mặt trang
sách có màu đen kịt. Đó không phải là một cuốn sách, nó giống một
quyển an bum hơn.

Tôi thò đầu ra cố gắng nhìn những tấm ảnh trong quyển an

bum đó, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt chị Lư. Lúc đó, tôi nhìn
thấy trong mắt chị đã đẫm nước mắt. Trong phút chốc, mặt chị
Lư biến mất vào trong bóng tối. Chị đã vặn tắt đèn đầu giường.

- Chị Lư! - Tôi gọi nhỏ.

- Mấy giờ rồi? Có để người khác ngủ không đây? - Thịnh Tịnh

Khiết làu bàu một câu. Tiếp sau đó, Trần Thần ho lên một
tiếng, ý là mọi người hãy giữ hòa bình cho căn phòng ngủ.

Tôi đã nói, thời tiết Thượng Hải rất ẩm thấp, lúc này có nằm

trong chăn cũng không thấy ấm áp. Tôi không nói nữa, thoáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.