HỌC VIỆN Y HỌC ĐÁNG SỢ - Trang 68

II

Tiểu Thanh không hề trả lời bức thư mà tôi đã gửi đi. Điều này

làm cho cuộc phỏng vấn đi đến hồi bế tắc. Tôi không muốn để
mất đi cơ hội đăng bài trên “Thân báo” nên gửi thư cho cô ấy một
lần nữa, đồng thời lưu số điện thoại di động của mình lại.

Bệnh của mẹ Trần Thần đã nằm trong tầm kiểm soát, công

việc ở lại chăm sóc bà qua đêm là do vài người bà con thân thích thay
nhau làm. Trần Thần lại quay về trường ở. Tôi cảm thấy rất vui
về điều đó. Phòng ngủ chật hẹp trong những ngày qua thực sự
khiến tôi sợ hãi khi chỉ có một người.

Trước đây chị Lư có kể một câu chuyện ma, nói rằng một sinh

viên sau khi chết đi, người nhà đã tới trường học để mang tất cả
những di vật của cô ta về. Nhưng đêm hôm đó, người bạn ngủ cùng
phòng với cô ấy lại nhìn thấy trên chiếc giường trơ trọi của người
đã chết có một người đang nằm…

Kiểu chuyện ma nhàm chán như thế không thể nào dọa tôi khi

đang kể được. Giống như loại rượu lâu năm, tác dụng về sau của nó
chỉ có thể thực sự thể nghiệm được khi chính mình nằm trong hoàn
cảnh đó, chính mình thử qua nó.

Cái ngày mà Trần Thần về, nửa đêm hôm đó, tôi bất chợt tỉnh

dậy. Cái kiểu đột nhiên đó khó có thể giải thích, chỉ có một cảm giác
duy nhất là mệt, nhắm mắt lại mà không ngủ được.

Trần Thần? - nhìn thấy hình người nhô lên ở mép giường, tôi

gọi nhỏ một tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.