HỌC VIỆN Y HỌC ĐÁNG SỢ - Trang 71

Lúc đi ra, tôi mang theo điện thoại di động. Chủ một tòa soạn đã

nói với tôi, mang theo điện thoại di động được mở suốt hai tư giờ
đồng hồ là tố chất cơ bản của một phóng viên. Mà hiện tại, tác
dụng duy nhất của nó là dùng để chiếu sáng. Vòi nước tầng ba có
sự cố, còn tầng hai thì lại hỏng đèn hành lang.

ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động chỉ có thể chiếu sáng

khoảng hai mét phía trước. Đập vào mắt tôi đều là những cánh cửa
phòng đóng kín mít, không có sự sống, khiến người ta có cảm giác
như đang bước vào trong cổ mộ. Nỗi lo sợ của tôi còn chưa kịp dừng
lại, tôi còn sợ nếu đi thêm một bước thì ánh sáng điện thoại của tôi
sẽ chiếu vào khuôn mặt trắng bệch của một người có mắt mà
không có con ngươi. Nhưng tôi buộc phải đi tới phía trước, dường như
cứ dừng lại thì sẽ bị bóng tối kia nuốt sống.

Phòng rửa tay tầng hai truyền đến tiếng nước chảy. Nếu so

sánh với tiếng nước nhỏ giọt khiến người ta lạnh người kia thì
tiếng chảy “rào rào” này còn khiến tôi yên tâm hơn một chút.

Lúc tôi đẩy cửa phòng rửa tay ra thì một tiếng hét to đã vang lên.

Tôi nhìn thấy Thịnh Tịnh Khiết đang đứng trong đó. Sự xông vào
đột ngột của tôi khiến cho cô ấy có chút tức giận. Cô ấy hỏi:

- Sao cậu lại tới chỗ này?

Câu nói này cũng là câu tôi đang muốn hỏi cô ấy. Điện thoại bị

sấp bóng nên tối đi, mắt tôi từ từ thích ứng được với bóng tối. Tôi
nhìn thấy Thịnh Tịnh Khiết đang trần truồng.

- Cậu đến đây tắm? - Tôi hỏi có chút kinh ngạc.

Trong bóng tối không nhìn rõ ngũ quan của Thịnh Tịnh Khiết,

chỉ nghe thấy giọng của cô ấy:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.