HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 469

thích có người chứng kiến những trò giải trí riêng của họ. Joe nghĩ bụng:
“À thì ra bây giờ cần mình, cô ta mới mò đến. Mãi đến lúc tứ cố vô thân, cô
ta mới nhớ đến lão Joseph này!”. Nhưng bên cạnh những ý nghi ngờ, anh ta
vẫn khoái vì được Rebecca khen mình can đảm.

Mặt mũi đỏ bừng, anh ta lấy ngay điệu bộ quan trọng nói:

- Tôi cũng muốn xem trận mạc ra sao một tý. Chắc cô hiểu, người có đôi

chút can đảm ai cũng thế. Trước tôi cũng có xem đánh nhau chút ít ở Ấn
Độ, nhưng chưa dự trận nào lớn như lần này.

Rebecca đáp:
- Đàn ông các ngài quen hy sinh mọi thứ cho thú vui chốc lát. Sớm nay,

đại úy Crawley từ biệt em mà vui vẻ y như sắp đi săn vậy. Anh ấy cần gì
đâu? Các anh, có ai thèm để ý đến một người đàn bà đáng thương trơ trọi
đau khổ như thế nào? Em cũng chẳng biết anh chàng to lớn lười biếng tham
ăn của em có ra trận thật hay không nữa! Ôi, anh Sedley thân mến ơi, em
đến với anh để xin được an ủi đây. Em cầu kinh suốt buổi sáng nay. Nghĩ
đến những người chồng của chúng ta, bè bạn chúng ta, binh lính và đồng
minh của chúng ta, đang lao vào bao hiểm nguy ghê gớm mà em rùng
mình. Vì thế em đến đây để xin che chở… thì lại thấy người bạn của em..
người bạn cuối cùng còn lại định lao mình mất vào trong cảnh tượng khủng
khiếp.

Joe bắt đầu cảm thấy hoàn toàn dễ chịu, đáp:
- Thưa cô bạn thân yêu, xin cô đừng sợ. Tôi mới có ý định ra trận mà

thôi… là người Anh, ai mà không thế? Nhưng còn nhiệm vụ giữ tôi ở lại;
tôi không thể bỏ mặc người em gái đau khổ hiện nằm trong phòng bên
được.

Anh ta chỉ về phía cửa phòng Amelia. Rebecca cầm khăn tay chấm chấm

vào mắt, mùi nước hoa cô-lô-nhơ bay ra thơm sực:

- Thực là một người anh cao quý. Em đã hiểu lầm anh. Quả thực anh có

một trái tim. Trước kia em cứ tưởng anh không có.

Joe làm một cử chỉ như muốn đặt bàn tay vào chỗ Rebecca vừa nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.