HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 547

quá lại vừa tầm thường quá đối với lý trí… sự phụng thờ mù quáng và đẹp
đẽ ấy, chỉ có tâm hồn người đàn bà mới hiểu nổi.

William vẫn để tâm những hành động ấy của Amelia và theo dõi mọi

nhịp đập của trái tim cô. Tình yêu đã khiến anh ta sáng suốt đoán được mọi
cảm xúc của trái tim ấy. Chính vì thế mà, hỡi ơi, anh ta cũng đành phải
nhận rằng trong trái tim của Amelia không hề có chỗ nào dành cho mình.
Dobbin như cam chịu số phận hẩm hiu một cách hiền lành và gần như bằng
lòng với điều đó.

Có lẽ bố và mẹ Amelia hiểu rõ tình cảm của viên thiếu tá họ cũng có ý

khuyến khích anh chàng. Ngày nào Dobbin cũng đến thăm, ngồi nói
chuyện hàng giờ với Amelia hoặc với gia đình ông Clapp chủ nhà. Hầu như
ngày nào anh ta cũng kiếm cớ mang lại biếu người này hoặc người khác
một món quà và trở thành bạn thân của con gái ông Clapp. Cô thường gọi
anh ta là “Thiếu tá kẹo bánh”. Amelia rất mến cô bé. Chính cô bé này
thường đóng vai trò tiếp tân, thường dẫn anh ta vào thăm Amelia. Một hôm
cô bé cười ầm lên vì thấy “Thiếu tá kẹo bánh” bước xuống xe, ôm theo đủ
thứ, một con ngựa gỗ, một cái kèn, một cái trống và nhiều thứ đồ chơi kiểu
nhà binh khác để tặng chú bé Georgy; chú mới được gần sáu tháng, đã chơi
làm sao được những thứ ấy.

Đứa nhỏ đang ngủ; hình như Amelia hơi bực mình vì đôi ủng của

Dobbin cứ kêu cọt kẹt. Cô nói “suỵt” và chìa bàn tay ra. Thấy Dobbin lúng
túng đặt hết đồ chơi xuống đất rồi mới bắt tay được, cô mỉm cười. Anh ta
bảo cô bé:

- Em Mary ơi, xuống nhà chơi nhé. Anh có chuyện muốn nói với bà

Osborne.

Amelia nhìn lên hơi ngạc nhiên, rồi đặt con xuống giường.
Dobbin nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng muốt mảnh dẻ của cô nói:
- Tôi đến để từ biệt Amelia.

Cô mỉm cười hỏi:
- Từ biệt ư? Anh phải đi đâu thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.