HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 655

Viên trung tá yên trí trong tỉnh có đám cháy, hoặc Bộ tư lệnh vừa cho

lệnh cấp tốc hành quân.

Dobbin đáp:

- Tôi… tôi phải xin phép nghỉ một thời gian. Tôi cần về Anh… có việc

riêng rất cấp bách.

Cô Glorvina lo lắng run rẩy làm rung cả mấy cái cặp tóc:
- Trời đất ơi! Không biết có chuyện gì thế!

Dobbin tiếp:
- Tôi cần phải đi ngay… đi ngay đêm nay.
Viên trung tá dậy, bước ra nói chuyện với Dobbin một lúc.

Thì ra nguyên nhân là đoạn tái bút trong lá thư của cô Dobbin:
Hôm qua, em đánh xe ngựa đến thăm “cố nhân” của anh là bà Osborne.

Từ hồi bị phá sản, gia đình chị ấy sống ở một nơi tồi tàn quá. Đọc cái biển
đồng treo ngoài cửa túp lều của ông cụ (cái biển nom khá hơn túp lều đôi
chút, mới rõ ông Sedley bây giờ buôn than. Thằng con đỡ đầu của anh
kháu khỉnh, bạo dạn quá, nhưng xem chừng cái thói ngỗ nghịch bướng
bỉnh. Vâng lời anh, chúng em đã chú ý săn sóc nó, và đã giới thiệu nó gặp
cô nó là chị Osborne; chị ấy có ý cũng mến cháu. Có lẽ ông nội nó là ông
Osborne ở khu phố Russell cũng đang nghĩ lại mà thương đứa con bạn anh
đấy; bạn anh cũng là một đứa con lang thang bướng bỉnh. Amelia cũng có
ý thuận cho con về ở với ông nội. Người vợ goá đã nguôi nỗi nhớ thương
rồi sắp sửa lấy chồng là ông Binny một vị mục sư ở Brompton. Cùng cảnh
ngộ “rổ rá cạp lại” cả; vả chăng chị Osborne cũng “đang toan về già”…
Em thấy chị ấy có khối tóc sâu rồi đấy… , hồi này chị ấy vui vẻ hơn trước,
thằng bé đến chơi nhà ta ăn nhiều quá suýt bội thực. Má cũng gửi lời thăm
anh…

Ann Dobbin.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.