HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 731

ngày mà chỉ được hai penni. Một hôm Amelia đi mua hai tấm bìa Bristol có
khung kim nhũ về ra sức vẽ thật đẹp… một cái vẽ một người thanh niên
mục đồng mặc áo gi lê đỏ, mặt hồng hào tươi cười nổi bật trên nền phong
cảnh vẽ chì… cái kia vẽ một thiếu nữ mục đồng dắt một con chó con đi qua
một cái cầu, đánh bóng thật khéo. Đoạn cô đem đến hiệu mỹ nghệ phẩm
Brompton, chỗ đã mua hai tấm bìa, hy vọng ông chủ hiệu sẽ mua lại. Lão
nhìn thấy hai tác phẩm nghệ thuật ấu trĩ, không sao giấu được nụ cười giễu
cợt. Lão liếc mắt nhìn người đàn bà vẫn đứng chờ ở ngoài cửa hàng rồi gói
hai bức tranh vào giấy dầu trả lại cho người đàn bà goá cùng đi với cô
Clapp; cô này chưa bao giờ thấy ai vẽ đẹp như vậy; yên trí rằng ít nhất ông
chủ hiệu cũng phải trả tới hai trăm đồng ghi nê. Hai chị em lại mang dạm
bán ở các cửa hiệu khác trong thành phố, trong bụng vừa lo lắng, vừa hy
vọng. Người thì đáp: “Không mua những thứ này”, kẻ thì gắt lên: “Ra đi!”
Thế là mất toi ba mươi sáu penni. Hai bức tranh được đem về treo trong
phòng ngủ của cô Clapp; cô thiếu nữ vẫn tin là tranh vẽ khéo nhất đời.

Amelia suy nghĩ thật cẩn thận rồi nắn nót viết một tấm biển quảng cáo

thật đẹp, nội dung thế này: “Một phụ nữ đứng đắn có chút thì giờ rảnh,
muốn tìm việc dạy các em gái nhỏ học tiếng Anh, tiếng Pháp, địa lý, lịch sử
và âm nhạc… Hỏi bà Amelia Sedley, tại nhà ông Brown”. Cô đem tấm ảnh
đến hiệu mỹ nghệ phẩm Brompton được lão chủ cho dựng nhờ trên quầy
hàng; được vài hôm tấm ảnh bị bụi bám cáu đen lại. Nhiều lần Amelia vẫn
lảng vảng qua cửa hiệu, hy vọng rằng lão chủ có tin mừng báo cho chăng,
nhưng chẳng bao giờ thấy lão ra hiệu gọi vào. Mấy lần đến hiệu mua vài
thứ lặt vặt, lão cho biết chả có tin tức gì. Thương hại thay người thiếu phụ
dịu dàng yếu đuối kia, làm sao chống đỡ cho lại được với cuộc sống phũ
phàng?

Mỗi ngày Amelia càng thêm rầu rĩ héo hon. Cô cứ trân trân ngó con trai

với đôi mắt đầy lo lắng: thằng bé hiểu sao nổi ý nghĩa cái nhìn ấy. Có đêm,
cô choàng thức dậy, rón rén bước ra ghé nhòm vào căn phòng của con xem
thằng bé ngủ yên hay là bị bế trộm đi rồi. Hồi này cô ít ngủ lắm, lúc nào
tâm trí cũng bị một nỗi lo lắng ám ảnh. Có những đêm dài dằng dặc bốn bề

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.