HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 863

cũng như của mình.

GEORGY S. OSBORNE Học đường Athene, 24-4-1827.

Người mẹ lòng tràn đầy niềm vui, nói:
- Anh xem, cháu mới một tý tuổi mà viết văn hay thế đấy, lại dẫn cả văn

cổ Hy Lạp nữa, anh William ơi! (Amelia cầm lấy tay Dobbin, tiếp). Thật là
trời ban cho tôi một viên ngọc quý, cháu nó là nguồn an ủi của đời tôi…
cháu nó giống… anh ấy như tạc.

William nghĩ thầm: “Ta có quyền bực mình vì nàng vẫn trung thành với

chồng không nhỉ? Ta có quyền ghen với bạn ta đang nằm dưới mộ không?
Ta có quyền giận dữ vì lẽ con người như Amelia chỉ biết yêu có một lần
trong đời? George ơi! Xưa kia anh đã không biết rằng mình nắm trong tay
một vật báu vô giá”. Ý nghĩ ấy thoáng nhanh qua óc William trong lúc anh
ta nắm bàn tay Amelia trong tay mình. Còn Amelia thì đưa mùi xoa lên
chấm mắt. Amelia xiết chặt bàn tay Dobbin đang nắm tay mình nói:

- Anh Dobbin ạ, xưa nay anh đối với tôi đáng quý vô cùng. Kìa, ông cụ

tôi đang cựa mình… Ngày mai, thế nào anh cũng lại thăm cháu Georgy
nhé.

Anh chàng Dobbin đáng thương đáp:
- Ngày mai thì không được rồi; tôi trót có việc bận. Anh ta không muốn

thú nhận rằng mình chưa kịp về thăm cha mẹ và người em gái yêu dấu là cô
Anne… (tôi chắc bất cứ người nào tâm trí bình thường cũng phải trách
Dobbin về thái độ vô tình này). Đoạn anh ta ghi địa chỉ của mình để lại cho
Joe rồi từ biệt Amelia ra về.

Dobbin đã sống ngày đầu tiên trên đất nước như vậy đấy, nghĩa là anh

chàng đã được gặp mặt người trong mộng của mình.

Lúc Dobbin về đến quán rượu Slaughters thì món gà rán đã nguội tanh;

anh ta đành ăn nguội vậy. Biết rằng gia đình mình quen đi ngủ sớm, bây giờ
đã khuya anh ta cũng không muốn đánh thức cả nhà dậy làm gì. Dobbin
bèn ra nhà hát “Chợ rơm” mua một tấm vé vào giải trí tạm cho qua đêm
hôm ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.