HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 976

kia bỏ rơi nữa chứ.

Amelia kêu lên:

- Ôi chao!
Joe khéo léo tiếp tục:
- Cô ấy trơ trọi không người nương tựa, cô ấy bảo rằng chỉ có thể trông

cậy vào cô nữa thôi. Emmy ạ, cô ấy khổ lắm, khổ quá, đau đớn nhiều lúc
tưởng phát điên lên được ấy. Nghe chuyện mà tôi cảm động quá… thật đấy,
xin lấy danh dự mà thề… Tôi có thể cam đoan rằng từ xưa đến giờ chưa có
ai ngoan ngoãn chịu đựng những sự hành hạ tàn nhẫn của người đời được
như cô ấy. Gia đình cô ấy đã đối đãi tàn tệ quá đáng.

Amelia nói:
- Đáng thương quá nhỉ!
Joe tiếp tục, giọng nói thấp xuống và hơi run run:

- Cô ấy bảo rằng nếu không tìm được ai là bạn trên đời này nữa thì có lẽ

đến chết mất. Lạy chúa che chở cho linh hồn tôi! Cô có thể tưởng tượng
được có lần cô ấy định tự tử không? Cô ấy mang theo cả chất nha phiến…
tôi trông thấy cái lọ để trong phòng… căn phòng mới tồi tàn làm sao…
thuê trong một khách sạn hạng bét, khách sạn “Con Voi” ấy mà, mãi tầng
trên cùng sát mái nhà. Tôi đã đến đấy rồi.

Hình như câu chuyện không làm cho Amelia cảm động mấy, lại thấy cô

hơi nhếch mép cười. Có lẽ Emmy đang tưởng tượng hình ảnh Joe hì hục
vừa thở phì phà phì phò vừa leo lên mấy tầng thang gác.

Joe nói tiếp:

- Cô ấy sầu não đến gần hóa điên. Bao nỗi đau đớn con người ấy đã trải

qua những nghe mà rợn cả tóc gáy. Cô ấy có một con trai bằng trạc tuổi
thằng Georgy đấy.

Emmy đáp:
- Phải, phải, em cũng còn nhớ. Vậy rồi làm sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.