HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 975

Thế là hai người bạn cùng nhau sang chỗ ở của Amelia bên kia phố,

Amelia đang vui vẻ học hát với bà Strumpff.

Bà này vừa ra về, Joe lên giọng trịnh trọng như mọi khi đi vào vấn đề:

- Cô Amelia thân mến… Anh vừa gặp một câu chuyện kỳ lạ… phải, lạy

chúa… một câu chuyện kỳ lạ nhất đời… một người bạn cũ, phải,… một
người bạn cũ thân quý nhất của cô, có thể nói rằng một người bạn từ thờ xa
xưa… cũng vừa đến đây, anh muốn cô đến gặp cô ấy một chút.

Amelia hỏi:
- Cô nào thế? Kìa, thiếu tá Dobbin, khéo làm gãy kéo bây giờ!

Dobbin đang cầm lấy sợi dây chuyền nhỏ Amelia vẫn dùng để buộc

chiếc kéo vào dây lưng mà quay quay chiếc kéo, đầu cúi xuống, xuýt nữa
đâm cả kéo vào mắt. Anh ta vẫn bướng bỉnh nói:

- Cái mụ đàn bà ấy tôi chúa ghét xưa nay, mà chị thì cũng không có lý do

gì mà ưa mụ ta được.

Amelia đỏ bừng mặt lên, có vẻ rất xúc động:

- Rebecca phải không? Đúng Rebecca rồi.
Dobbin đáp:
- Chị đoán không sai: Bao giờ chị cũng đoán đúng.

Brussels, Waterloo, những năm quá khứ xa xưa, bao nhiêu nỗi đau buồn,

bao nhiêu kỷ niệm dồn dập kéo đến choán lấy trái tim nhỏ bé của Amelia,
khiến cho cô hồi hộp xúc động và đau đớn.

Emmy nói tiếp:
- Đừng bắt em đến gặp cô ta. Em không thể nhìn mặt con người ấy đâu.

Dobbin bảo Joe:
-Tôi đã bảo anh, có sai đâu.
Joe giục:

-Bây giờ cô ấy khổ lắm và… và thế đấy, khổ lắm. Cô ấy nghèo xơ xác,

chẳng có ai che chở, lại ốm nữa, ốm nặng lắm, mà lại bị cái thằng chó má

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.