HỘI HÈ MIÊN MAN - Trang 136

“Tôi sẽ viết chính xác những gì tôi nhớ về ông ấy trong lần gặp đầu

tiên.”

“Hay quá,” Georges. “Rồi ông ấy đến đây thế nào tôi cũng nhận ra, Rốt

cuộc người ta sẽ không quên ai.”

“Ai? Khách du lịch ư?”

“Dĩ nhiên. Nhưng ông có nói là ông ấy rất hay đến đây?”

“Với ông ấy thế là rất hay đến.”

“Ông viết về ông ấy theo những gì ông nhớ, để nếu ông ấy có đến đây

tôi sẽ nhớ ra.”

“Chúng ta sẽ xem sao,” tôi nói.

KHÔNG BAO GIỜ CÓ KẾT THÚC VỚI PARIS

Khi chúng tôi đã là ba người thay vì chỉ có hai, rốt cuộc thì thời tiết và

giá lạnh của mùa đông cũng buộc chúng tôi phải chạy khỏi Paris. Lúc mới
chỉ có hai chúng tôi thì chẳng có vấn đề gì, một khi đã quen rồi. Tôi lúc nào
cũng có thể ra quán ngồi viết và làm việc suốt buổi sáng với mỗi một tách
café crème trong khi những người phục vụ quét dọn và không khí ấm dần
lên. Vợ tôi chỉ cần mặc áo đủ ấm là có thể đi tập đàn ở một nơi rất lạnh, sau
đó quay về chăm Bumby. Không thể đem Bumby đến quán vào mùa đông;
cho dù cu cậu chẳng bao giờ khóc mà chỉ nhìn mọi thứ diễn ra xung quanh
không hề biết chán. Khi ấy chúng tôi vẫn chưa có vú em, và Bumby phải
vui vẻ định cư trong cái giường cũi lớn cùng chú mèo F.Puss to đùng thân
thiết. Nhiều người bảo để mèo ở với trẻ con là nguy hiểm. Những người có
thành kiến nhất và dốt nát nhất nói mèo sẽ hút cạn hơi thở của bé cho đến
chết. Còn những người khác thì bảo mèo sẽ nằm đè lên và sức nặng của nó
sẽ làm bé ngạt thở. Riêng F.Puss thì nằm bên Bumby trong cái giường cũi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.