HỒI KÝ ALEX FERGUSON - Trang 115

kiểm soát của bạn, thì đó là lúc bạn phải loại bỏ họ.” Khi đó ông ta có nói rằng
đang gặp vấn đề với Gordon nhưng không hỏi cụ thể tôi nghĩ ông nên làm gì.
Phần tôi, tôi cũng chỉ đưa ra những lời khuyên chung chung vì tôi không muốn
dây vào các chuyện cá nhân.

Tôi luôn cho rằng lúc nào ta cũng phải chọn con đường khó khăn, dù đó

không phải là con đường mà nhiều người lựa chọn. Nếu bạn có chút lo lắng về
một nhân viên, thì điều đó cho thấy đang có rắc rối. Thật vô nghĩa nếu hàng đêm
bạn đi ngủ với âu lo trong khi có thể làm gì đó để loại bỏ rắc rối này.

Quyền lực là rất hữu ích khi cần thiết, nhưng tôi nghĩ nó không có tác dụng

với các cầu thủ vì họ chủ yếu thuộc tầng lớp lao động. Tuy nhiên, mục tiêu của
tôi là quyền kiểm soát. Có nó, tôi có thể dùng quyền hạn của mình nếu muốn và
tôi đã làm vậy. Khi đạt đến địa vị của tôi tại United, quyền lực có được một cách
tự nhiên. Trong nghề này, khi bạn ra những quyết định lớn, người ngoài thường
cho là bạn ra oai, nhưng thực ra đó là sử dụng quyền kiểm soát.

Ngoài Đảng Lao động và những vườn nho lớn, nước Mỹ là một nguồn vui

trí tuệ khác của tôi. JFK, cuộc nội chiến, Vince Lombardi và bóng đá kiểu Mỹ: đó
là những thứ giúp tôi thoát khỏi áp lực của môn bóng đá. New York là điểm thâm
nhập đầu tiên của tôi vào văn hóa Mỹ. Chúng tôi mua một căn hộ ở đó, cả gia
đình dùng chung và Manhattan trở thành địa điểm lý tưởng cho các kỳ nghỉ ngắn
hạn, khi lịch thi đấu quốc tế đưa các cầu thủ ra khỏi Carrington.

Nước Mỹ luôn luôn hấp dẫn và đầy cảm hứng. Tôi hấp thu năng lượng dồi

dào, không gian bao la và sự đa dạng của đất nước này. Lần đấu tiên tôi đến Mỹ
là vào năm 1983, sau khi dẫn dắt Aberdeen giành Cúp C2 châu Âu tôi đưa cả nhà
đến Florida theo kỳ nghỉ thường niên. Tuy nhiên, lịch sử nước Mỹ đã ngấm vào
máu tôi trước đó. Vụ ám sát John Kennedy tại Dallas vào năm 1963 đã ghi đậm
dấu ấn trong tôi ngay từ khi biết tin. Dần dần tôi phát triển sở thích nghiên cứu về
cách thức ông đã bị ám sát, ai đã làm điều đó và nguyên do của nó.

Tôi vẫn còn nhớ cái ngày làm rung chuyển toàn thế giới đó. Đúng vào đêm

thứ Sáu, tôi đang soi gương cạo râu trong phòng tắm để chuẩn bị đi khiêu vũ với
bạn bè thì bố tôi (ông hơi bị lãng tai!) hỏi lớn, “Có đúng là John Kennedy đã bị
bắn không con?”

“Bố ơi, bố bị lãng tai mà. Làm gì có chuyện đó ạ!” Tôi trả lời, lau khô mặt

và chẳng nghĩ chút gì tới việc đó nữa. Nửa giờ sau tin tức lan nhanh chớp:
Kennedy quả thực đã bị ám sát và đang được đưa đến bệnh viện Parklands.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.