HỒI KÝ ALEX FERGUSON - Trang 33

vĩnh viễn.” Đứng bên cạnh theo dõi cuộc nói chuyện, Tony Fitzpatrick bước tới
và nói, “Thưa Sếp, cho anh ta một cơ hội khác đi, tôi chắc chắn rằng anh ta sẽ cư
xử phải phép.”

“Sáng mai đến nói chuyện với tôi,” tôi nói. “Giờ không phải là lúc thích

hợp.” Tôi cùng Cathy bước vào sảnh, đắc thắng. Thế rồi trong trận đấu với
Clydebank sau đó, chúng tôi thắng 3-1 và Frank ghi hai bàn!

Với những người trẻ, bạn phải cố gắng truyền đạt cho họ ý thức trách nhiệm.

Nếu họ ý thức nhiều hơn về điều này bên cạnh năng lượng và tài năng của họ, họ
sẽ có được phần thưởng là một sự nghiệp rất thành công.

Một tài sản quý của tôi khi bắt đầu nghiệp huấn luyện là việc tôi có thể đưa

ra quyết định. Tôi chưa bao giờ lo về điều đó, ngay cả khi còn là một cậu học
sinh tự ý tham gia việc chọn đội hình. Thậm chí tôi đã hướng dẫn các đồng đội,
“Cậu chơi ở đây, còn cậu kia chơi ở đằng này...” tôi thường bảo với họ thế. Willie
Cunningham, một trong những huấn luyện viên đầu tiên của tôi, thường bảo,
“Cậu phiền phức quá đi thôi.” Đáp lại, tôi bàn chiến thuật với ông ta và hỏi, “Ông
có chắc hiểu rõ mình đang làm gì không?”

“Kẻ gây phiền toái, chính là cậu đó,” ông trả lời.
Các cầu thủ khác sẽ ngồi đó nghe tôi xen vào và cho rằng tôi sắp bị giết vì

không vâng lời. Nhưng tất cả chỉ là vì tôi lúc nào cũng có thể đưa ra quyết định.
Tôi không biết nó đến từ đâu, nhưng tôi biết rằng từ lúc nhỏ tôi đã là một người
tổ chức, một người hướng dẫn, người chọn đội hình. Cha tôi là một người lao
động bình thường, rất thông minh, nhưng không phải là một nhà lãnh đạo theo
bất kỳ phong cách nào, vì vậy tôi không hề bị ảnh hưởng gì từ cha mẹ trong lĩnh
vực này.

Mặt khác, tôi hiểu rõ một phần nữa của bản thân mình, đó là sự cô độc,

không giao tiếp. Khi 15 tuổi và chơi cho đội bóng học sinh Glasgow, tôi trở về
nhà sau khi ghi bàn vào lưới đội Edinburgh - hôm đó là ngày trọng đại nhất của
cuộc đời tôi - và nghe cha tôi bảo có một câu lạc bộ lớn muốn nói chuyện với tôi.
Phản ứng của tôi làm cả hai ngạc nhiên, “Con chỉ muốn ra ngoài chơi. Con muốn
đi xem phim.”

“Có chuyện gì với con vậy?”, Ông nói.
Nhưng thực ra không có gì với tôi cả, chỉ là tự tôi muốn tách biệt. Tôi không

biết tại sao, cho đến tận bây giờ tôi vẫn không biết lý do vì sao tôi đã làm thế. Tôi
phải ở một mình. Cha tôi đã rất tự hào và vui mừng còn mẹ đang nhảy múa và
nói, “Thật là tuyệt vời, con trai à.” Ông bà tôi thì quay cuồng. Ghi bàn vào lưới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.