HỒI KÝ ALEX FERGUSON - Trang 32

Mark McGhee và Joe Harper thử thách tôi rất nhiều. Tương tự là Frank

McGarvey ở St Mirren. Một ngày Chủ nhật năm 1977, 15.000 fan hâm mộ đã
theo chúng tôi đến trận tranh cúp tại Fir Park nhưng để thua 1-2. Đội Motherwell
đã hạ gục chúng tôi, còn cá nhân tôi thì đã phải làm tường trình với SFA vì cho
rằng trọng tài đã không đủ cứng rắn.

Tối Chủ nhật đó, điện thoại nhà tôi reo. Bạn tôi, John Donachie, nói qua

điện thoại, “Tôi không muốn kể cho nghe trước trận đấu vì tôi biết anh sẽ nổi trận
lôi đình, nhưng tôi thấy McGarvey trong quán rượu, say bí tỉ vào tối thứ Sáu.”
Tôi gọi điện đến nhà anh ta. Mẹ anh ta nghe máy. “Frank có nhà không ạ?”

“Không có,” bà nói. “Nó xuống phố rồi. Tôi giúp gì được cho ông không?”
“Bà vui lòng nói anh ấy gọi điện cho tôi khi về đến nhà. Tôi sẽ thức chờ. Tôi

sẽ không ngủ cho đến khi nói chuyện được với anh ấy.” Lúc 11g45 tối, điện thoại
reo. Một tiếng Pip vang lên, vì vậy tôi biết đó là loại điện thoại trả tiền công
cộng. “Tôi đang ở nhà,” Frank nói. “Nhưng tôi lại nghe có tiếng pip!”, tôi nói.

“Vâng, chúng tôi có lắp điện thoại trả tiền,” Frank nói. Có thể đúng thật là

vậy, nhưng tôi không sao tin nổi là anh ta đang điện thoại từ nhà mình.

“Anh đã ở đâu vào đêm thứ Sáu?”
“Tôi không thể nhớ nổi.”
“Được rồi, tôi sẽ cho anh biết. Anh đã ở quán bar Waterloo, đúng là chỗ đó.

Anh bị treo giò suốt đời. Đừng quay về nữa. Anh bị đuổi khỏi đội tuyển U21
Scotland. Tôi rút anh ra khỏi đội tuyển. Anh sẽ không bao giờ được đá trái bóng
nào khác suốt đời.” Và tôi cúp điện thoại.

Sáng hôm sau, mẹ anh ta gọi cho tôi, “Frank con tôi không uống rượu. Ông

đã nhìn nhầm người.” Tôi trả lời bà, “Tôi không nghĩ vậy. Tôi biết mọi bà mẹ đều
yêu mến và nghĩ tốt về con trai họ, nhưng xin bà về nhà hỏi lại anh ta.”

Trong ba tuần sau đó tôi đã treo giò anh ta hoàn toàn, và tất cả các cầu thủ

đều thì thầm về chuyện này.

Sắp diễn ra trận quyết định với Clydebank và tôi đã bảo với trợ lý, Davie

Provan Mập, “Tôi cần anh ta quay lại chơi trận này.” Một tuần trước trận cầu sinh
tử này, câu lạc bộ mở tiệc ở tòa thị chính ở Paisley. Tôi bước vào bữa tiệc với
Cathy, và đột nhiên Frank nhảy xổ ra từ phía sau một cái cột, van nài, “Huấn
luyện viên, xin ông cho tôi một cơ hội.” Ôi, đúng là món quà từ trên trời rơi
xuống: tôi đang đau đầu nghĩ xem làm sao đưa anh ta trở lại đội bóng mà không
bị mất mặt thì anh ta lại xuất hiện ngay trước mặt tôi! Tôi bèn bảo Cathy đi trước,
còn tôi vẫn giữ giọng lãnh đạm hết mức với Frank, “Tôi đã bảo rồi, cậu bị loại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.