HỒI KÝ ALEX FERGUSON - Trang 37

Ngày hôm sau tôi gọi cho Maurice Watkins (một thành viên Ban lãnh đạo

MU - ND). Ông ấy cười lớn khi tôi nói về quyết định trở lại của mình. Các nhân
viên tuyển dụng sẽ gặp một ứng viên thay thế vị trí của tôi vào tuần tới. Tôi tin
Sven-Goran Eriksson sẽ là người đó. Đó là cách nghĩ của tôi, nhưng Maurice
chưa bao giờ thừa nhận. Sau này tôi đã hỏi ông ấy, “Tại sao lại là Eriksson?”.

“Anh có thể đúng, hoặc cũng có thể sai,” Maurice trả lời.
Trước đó tôi nhớ mình đã từng hỏi Paul Scholes, “Scholesy, CLB đã đề nghị

gì với Eriksson?”. Nhưng Scholes không hé lộ điều gì. Động thái tiếp theo của
Maurice là liên lạc với Roland Smith, lúc đó đang là chủ tịch Công ty TNHH
Manchester United. Khi Roland Smith và tôi nói chuyện cùng nhau, ông nói,
“Tôi đã nói với anh rồi. Chẳng phải tôi đã nói đó là điều ngốc nghếch sao? Chúng
ta sẽ phải ngồi xuống và thảo luận thêm về vấn đề này.”

Roland là một người già dặn và từng trải. Ông có một cuộc sống giàu sang

và hoàn hảo, từng nếm trải tất cả những điều thú vị trong cuộc sống và có thể kể
những câu chuyện tuyệt vời nhất mà bạn từng nghe. Roland đã kể cho chúng tôi
nghe về bữa ăn tối của Margaret Thatcher với Nữ hoàng. Nữ hoàng muốn trang
trí lại chiếc máy bay của Hoàng gia. Khi ấy Roland cũng có mặt ở đó và thấy 2
người họ đang đứng quay lưng vào nhau.

“Roland,” Nữ hoàng gọi. “Anh sẽ nói với người phụ nữ này rằng tôi muốn

làm gì trên máy bay của mình chứ.”

“Thưa Nữ hoàng,” Roland nói. “Tôi sẽ bắt tay vào việc ngay bây giờ.”
Đó là tất cả những gì tôi muốn ông ấy làm khi chúng tôi nói về việc thay đổi

quyết định của tôi. Tôi cần ông ấy bắt tay vào việc ngay. Điều đầu tiên tôi muốn
khi làm việc với Roland là tôi cần có một bản hợp đồng mới. Hợp đồng cũ của tôi
sẽ kết thúc vào mùa hè. Chúng tôi cần tiến hành nhanh việc này.

Khoảnh khắc tôi thông báo thời điểm nghỉ hưu của mình, tôi nhận ra mình

đã sai lầm. Những người khác cũng nghĩ như thế. Bobby Robson luôn luôn hù
dọa tôi, “Cậu dám về hưu à?”. Bobby là một nhân vật vĩ đại. Một buổi chiều nọ
chuông điện thoại nhà chúng tôi vang lên. Đó là Bobby Robson.

“Alex, Bobby đây. Cậu có bận không?”
“Anh đang ở đâu vậy?” Tôi đáp.
“Tôi đang ở Wilmslow.”
“Tôi sẽ tới ngay,” tôi nói với ông ấy.
“Tôi đang đứng ngay trước cửa nhà cậu,” ông ấy trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.