HỒI KÝ ALEX FERGUSON - Trang 50

Một khởi đầu khác trong cùng năm là việc Carlos Queiroz gia nhập làm trợ

lý cho tôi. Ngoài ra, Arsenal đã giành được cú đúp vào mùa trước và Roy Keane
bị đuổi về nước ngay trước thềm World Cup 2002, vì vậy có rất nhiều việc để tôi
bận tâm khi bắt đầu một hành trình khác. Khi Roy bị đuổi khỏi sân sau khi đánh
Jason McAteer của Sunderland, tôi gửi cầu thủ này đi phẫu thuật hông, tách cậu
ta hoàn toàn khỏi cuộc chơi trong bốn tháng. Ngay sau đó chúng tôi có phong độ
rất kém, thua Bolton trên sân nhà và Leeds trên sân khách. Chúng tôi chỉ có hai
chiến thắng trong sáu trận đầu và chôn chân ở vị trí thứ chín trong bảng xếp hạng.
Tôi bèn đánh một canh bạc nhỏ: gửi một số cầu thủ đi phẫu thuật, hy vọng rằng
họ sẽ trở lại để tiếp sinh khí cho chúng tôi trong nửa sau của chiến dịch.

Tuy nhiên, vào tháng 9-2002, mọi người đã không còn thân thiện với tôi.

Bản chất của công việc huấn luyện là công chúng sẽ tấn công bạn khi mọi việc
dường như chệch hướng. Hơn nữa, tôi chưa bao giờ thân thiện với báo chí để
trông mong họ giúp đỡ. Tôi không bao giờ xã giao nhiều với họ, không cung cấp
cho họ những câu chuyện hay ghi nhớ danh thiếp của họ, ngoại trừ với Bob Cass
của tờ Mail on Sunday, đó là trường hợp ngoại lệ đặc biệt. Vì vậy, họ không có lý
do để quý mến tôi hay hỗ trợ tôi qua thời kỳ khó khăn. Các huấn luyện viên khác
có nhiều kỹ năng vun đắp các mối quan hệ với báo chí. Điều này có thể giúp họ
kéo dài thời gian chút đỉnh nhưng không phải là vô thời hạn, bởi kết quả khi thi
đấu vẫn là cái quyết định chiếc máy chém vẫn treo đó hay chém xuống.

Áp lực truyền thông thường ở lúc mọi việc bắt đầu xấu đi. Mỗi khi rơi vào

giai đoạn tồi tệ tôi thường nhìn thấy những câu tương tự như sau trên báo: “Hết
giờ rồi, Fergie; giờ là lúc ông phải ra đi.” Một câu cũ rích về thời hạn sử dụng.
Bạn có thể cười vào nó, nhưng bạn không được để nó làm mình bối rối kích
động, vì cuồng loạn là bản chất của con thú truyền thông. Trong nhiều năm qua
đã có rất nhiều bài báo khen ngợi hay ca tụng tôi. Họ không thể không viết như
vậy sau tất cả những thành công của MU. Để được gọi là một thiên tài, bạn cần
phải chấp nhận rằng có khi bạn cũng sẽ bị gọi là một kẻ ngốc!

Matt Busby từng nói, “Tại sao phải đọc báo khi đội bóng của bạn đang có

kết quả xấu? Tôi không bao giờ làm vậy.” Nhưng vào thời của ông, báo chí chưa
phổ biến như ngày nay. Matt từng luôn cưỡi lên các con sóng khen chê mà không
quá bận tâm về cả hai chuyện này.

Điều mà chúng tôi luôn làm, trong lúc thành công hay khi gặp nghịch cảnh,

là đảm bảo tính bất khả xâm phạm của câu lạc bộ: những bài tập, sự tập trung, và
các tiêu chuẩn chúng tôi duy trì không bao giờ bị hạ thấp. Rốt cuộc, các nỗ lực
nhất quán đó sẽ cho kết quả tích cực vào những ngày thứ Bảy hàng tuần. Bằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.