Cha tôi chỉ thả diều đến sáu giờ hơn, khi mặt trời đã lên khỏi chân trời và rọi sáng mặt biển, vì cha
tôi còn phải về ăn sáng rồi đi làm việc.
Sáng nào cũng vậy, nếu trời không mưa là cha con tôi đi thả diều. Những buổi sáng ấy là những
ngày đẹp đẽ nhất trong cuộc đời tôi, sau này và mãi mãi không bao giờ tôi tìm lại được.
Cha tôi làm thông phán ở Sở Thương chánh Tam Quan, ngày nay đó là công việc của một viên chức
hải quan lo chuyện xuất nhập của ghe thuyền. Sở nằm trên một ngọn đồi cao nhìn ra biển và nhà của
chúng tôi ở cách đó độ một cây số. Sở làm bằng bê-tông cốt sắt, còn ngôi nhà của cha tôi gồm ba gian
một chái, một bếp lợp tranh, nền xi măng, lát gạch, nằm giữa một ngôi vườn rộng và quay mặt ra sông,
quay lưng ra biển. Trước nhà là một con đường đất bằng phẳng chạy dài, một bên là dòng sông, một
bên là hàng dừa ngút ngàn. Ngoài cổng nhà là một giàn thiên lý, đêm đêm hoa tỏa mùi thơm cả xóm.
Cha tôi rất thích trồng cây, nhất là hồng, đủ thứ, đủ màu. Có lẽ vì cha tôi mạng thủy nên hễ cây cha
tôi trồng là tươi đẹp và rất lắm bông. Phần tưới cây là phần của tôi. Cha tôi mua cho tôi một cái đồ
tưới nhỏ, vừa với sức của tôi để tôi sáng và chiều tưới những chậu hồng nhung, những bụi tường vi
dọc rào và những chậu mẫu đơn. Cha tôi dạy tôi sử dụng cái bay để xới đất: “Phải xới đất để rễ cây
thở và cây xanh tươi”.
Cha tôi nói: “Hồng nhung là biểu hiện sự trung trực, hồng trắng là sự trinh bạch, còn hồng vàng là
sự phản bội”.
Tôi hỏi:
- Vậy tại sao cha trồng cả hồng vàng làm gì?
Cha tôi nói:
- Vườn hoa cũng như trường đời, có người trung trực, trinh bạch thì cũng có kẻ phản bội, vô ơn bạc
nghĩa... Ra đời phải biết phân biệt ai tốt ai xấu, con ạ.
Có lần tôi nói:
- Con thấy hoa mẫu đơn chả thơm tho gì, sao cha trồng làm gì vậy?
Cha tôi liền đọc:
Mẫu đơn thiên hạ xôn xao
Ham mùi phú quí biết bao nhiêu người