HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - BÍ QUYẾT HÓA RỒNG - LỊCH SỬ SINGAPRE 1965-2000 - Trang 287

gì mà họ chọn lựa dẫu rằng có tắc trách hay thiên vị thì cũng là
điều có thể xảy ra”.

Bộ trưởng Ngoại giao của chúng tôi phân tích rằng chúng tôi

không bị buộc phải tuân theo luật báo chí của Mỹ. Singapore có
luật lệ riêng và có quyền phản bác những tường thuật sai lạc.
Các ấn bản của nước ngoài không có quyền bán hay lưu hành ở
Singapore. Chúng tôi cho họ đặc quyền này nhưng với điều kiện
chúng tôi có quyền cải chính lại. Bộ Ngoại giao Mỹ đã không trả
lời.

Hai tuần lễ sau, tờ AWSJ viết thư cho Bộ trưởng Bộ Thông tin

đề nghị được phân phối báo miễn phí cho tất cả những người đã
đóng tiền đăng ký báo trước đây nhưng chưa có do lệnh cấm. Tờ
báo này sẵn sàng “bỏ đi khoản doanh thu trong tinh thần giúp
đỡ thương gia Singapore vốn là những người than phiền về việc
thiếu tiếp cận với báo chí.” Ông bộ trưởng đồng ý, miễn là nó bỏ
đi những mục quảng cáo để chứng tỏ rằng động cơ của tờ báo
không phải là tăng ấn bản lưu hành và bào chữa cho những chi
phí quảng cáo cao hơn của nó. Họ từ chối và cho rằng quảng cáo
là phần chính của một tờ báo, và rằng sẽ có những chi phí và
khó khăn về lịch giao báo phát sinh. Chúng tôi đề nghị đài thọ
phân nửa chi phí phát sinh khi bỏ đi mục quảng cáo. Tờ AWSJ từ
chối đề nghị của chúng tôi và chúng tôi đáp lại rằng: “Các ông
đâu có quan tâm đến cộng đồng kinh doanh tiếp nhận thông
tin. Các ông muốn tự do kiếm tiền bán quảng cáo”. Tờ báo đã
không phản hồi.

Tháng 9/1987, tờ Asiaweek (Tuần báo châu Á) do người Mỹ

sở hữu tỏ vẻ xem thường chúng tôi. Tùy viên báo chí của Bộ
trưởng Nội vụ viết thư chỉ ra những sai phạm trong một bài báo
của tạp chí này. Tờ Asiaweek đã đăng các đoạn trong bức thư này
thành một bài báo với tựa đề “Sự thật bị bóp méo, bạn nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.