HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - BÍ QUYẾT HÓA RỒNG - LỊCH SỬ SINGAPRE 1965-2000 - Trang 316

người. Khi tôi hỏi liệu ông có thực sự tin 99 người được tha bổng
kia là vô tội thì Marshall đáp rằng nhiệm vụ của ông ta là bào
chữa chứ không phải phán xử họ.

Một phóng viên phụ trách chuyên mục tòa án của tờ Straits

Times từng dự nhiều phiên tòa bồi thẩm, đã đưa bằng chứng cho
hội đồng đặc biệt rằng chính niềm tin dị đoan và sự miễn cưỡng
nhận trách nhiệm thực hiện những hình phạt nặng, đặc biệt là
đối với án tử hình, đã làm cho các bồi thẩm người châu Á rất khó
khăn trong việc kết tội. Họ thích tuyên trắng án hoặc buộc tội
với mức án nhẹ hơn. Người phóng viên nói rằng anh ta có thể
đoán trước mỗi khi một phụ nữ đang mang thai là thành viên
bồi thẩm, thì sẽ không có sự kết án tử hình nào đối với tội phạm
giết người, vì nếu không, đứa con cô ta sinh ra sẽ gặp tai họa.
Sau khi dự luật được thông qua và việc xét xử có bồi thẩm đoàn
bị bãi bỏ, ít phát sinh các vụ án xử sai hơn do tình cảm thất
thường của các bồi thẩm.

Sau khi đã chứng kiến những hành vi cướp bóc và sự tàn

nhẫn của con người trong thời kỳ Nhật chiếm đóng, tôi không
chấp nhận học thuyết cho rằng tội phạm là nạn nhân của xã hội.
Sự trừng phạt lúc đó nghiêm khắc đến nỗi thậm chí vào thời kỳ
1944–1945, khi nhiều người không có đủ miếng ăn, vẫn không
xảy ra trộm và người dân có thể để cửa trước không khóa, cả
ngày lẫn đêm. Sự ngăn chặn đã có hiệu quả. Người Anh từng sử
dụng hình phạt đánh bằng roi da hay bằng roi mây ở Singapore.
Sau chiến tranh, họ bãi bỏ sự tra tấn đánh đập nhưng vẫn giữ lại
hình phạt đánh bằng roi mây. Chúng tôi thấy hình phạt bằng roi
mây kia còn hiệu quả hơn hình phạt nhốt tù dài hạn trong việc
trấn áp các tội phạm có liên quan đến ma túy, buôn bán vũ khí,
cưỡng hiếp, nhập cư bất hợp pháp vào Singapore và phá hoại tài
sản công cộng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.