HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - BÍ QUYẾT HÓA RỒNG - LỊCH SỬ SINGAPRE 1965-2000 - Trang 634

cảm nhận được ý tưởng của người khác qua người thông dịch
thì thật khó khăn. Schmidt, Giscard và Chirac đều nói chuyện
với tôi bằng tiếng Anh và tôi có thể cảm nhận được từng dòng ý
tưởng của họ tốt hơn là của Mitterand và Kohl, những người nói
chuyện với tôi qua thông dịch viên. Trong lúc chờ đợi thông
dịch viên dịch lại những gì họ nói, tôi lại càng cảm thấy khó
khăn hơn khi phải đoán ý qua ngôn ngữ cử chỉ của họ. Khi một
người nói bằng tiếng Anh, cho dù không đúng ngữ pháp hay
thành ngữ, tôi vẫn cảm nhận được ý tưởng của anh ta. Sự ngắt
câu hoặc chần chừ ở giữa câu đôi khi làm thay đổi tính tinh tế
của câu nói; một phiên dịch viên có thể sẽ làm mất đi những lần
ngắt câu này và cho tôi biết nội dung mà không có những cái
nhăn mặt ám chỉ sự dè dặt của người đó. Cho đến khi có một
ngôn ngữ chung thì người dân châu Âu chưa thể sánh kịp tính
đồng nhất và những lợi thế mà Mỹ có được. Từng nước thành
viên Liên minh châu Âu đều dạy tiếng Anh là ngôn ngữ thứ hai.
Chẳng nước nào sẵn sàng dẹp bỏ ngôn ngữ của mình để sử dụng
tiếng Anh hay bất kỳ một ngôn ngữ nào khác. Các kỹ sư của
Liên minh châu Âu và các giám đốc vì thế sẽ không dễ dàng
hoán đổi với nhau giống như người Mỹ khi thực hiện những dự
án quan trọng.

Tham vọng của Pháp mong muốn ngôn ngữ của mình sẽ là

một trong những ngôn ngữ hàng đầu trong ngoại giao quốc tế
đã phải nhường chỗ cho chủ nghĩa thực dụng. Đến những năm
cuối thập niên 80, những người sử dụng tiếng Pháp tại các cuộc
hội họp quốc tế bắt đầu sử dụng tiếng Anh để gây được ấn tượng
sâu sắc hơn với thính giả quốc tế. Với Internet, ưu thế của tiếng
Anh là không thể phủ nhận. Trong thập niên 90, nghe các tổng
giám đốc điều hành người Pháp và Đức thảo luận bằng tiếng
Anh là chuyện rất bình thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.