HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - BÍ QUYẾT HÓA RỒNG - LỊCH SỬ SINGAPRE 1965-2000 - Trang 716

chúng tôi, mà người dân Singapore nhiều lần bỏ phiếu bầu
chọn, có thể là tốt đẹp.

Không có nhà chỉ trích nào có thể chê trách chính quyền

Singapore về nạn tham nhũng, thói gia đình trị hay sự suy đồi
đạo đức. Trong nhiều năm của thập kỷ 90, các tổ chức đánh giá
rủi ro kinh doanh chẳng hạn như Cơ quan tư vấn rủi ro kinh tế
chính trị, đặt trụ sở tại Hong Kong, đã đánh giá Singapore là
quốc gia tham nhũng ít nhất châu Á; Tổ chức Minh bạch Quốc tế
(Transperency International), trụ sở tại Berlin, xếp Singapore
đứng thứ bảy trong số những nước ít tham nhũng nhất thế giới,
đứng trước Anh, Đức và Mỹ. Singapore đã và đang khác so với
các quốc gia nhỏ bé có kinh tế phụ thuộc vào xuất khẩu trái cây
mà họ thường gán nhãn “độc tài”. Để biểu lộ sự phản đối, báo chí
Mỹ mô tả Singapore là “sạch vô trùng”. Một Singapore có năng
lực được gọi là “năng lực vô hồn”.

Giáo sư môn khoa học chính trị Harvard, Samuel

Huntington, trong một cuộc diễn thuyết ở Đài Bắc vào tháng
8/1995, đã đối chiếu sự tương phản giữa mô hình Singapore với
mô hình dân chủ ở Đài Loan. Ông trích một tiêu đề của tờ New
York Times
đã tóm tắt sự khác biệt giữa một Singapore “sạch và
bần tiện” và một Đài Loan “dơ và tự do”. Ông kết luận: “Sự tự do
và sáng tạo mà Tổng thống Lý (Lý Đăng Huy) đưa vào Đài Loan
sẽ tiếp tục tồn tại. Sự lương thiện và năng lực mà Bộ trưởng cao
cấp Lý (Lý Quang Diệu) mang đến cho Singapore có thể sẽ theo
ông xuống mồ. Trong vài trường hợp, chủ nghĩa độc đoán có thể
làm tốt trong thời gian ngắn nhưng kinh nghiệm cho thấy rõ
ràng rằng chỉ có nền dân chủ mới sản sinh được chính quyền tốt
đẹp về lâu dài”.

Người Mỹ và người châu Âu hân hoan phấn khởi sau thành

công của họ giúp giải tán Liên bang Xô Viết bằng cách tạo áp lực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.