HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - BÍ QUYẾT HÓA RỒNG - LỊCH SỬ SINGAPRE 1965-2000 - Trang 936

trưởng Tài chính của tôi, người đã và đang cố vấn cho người
Trung Quốc về việc xây dựng các đặc khu kinh tế của họ) cho
rằng vấn đề quan trọng nhất của Trung Quốc là ở chỗ Ngân
hàng Nhân dân Trung Quốc (People’s Bank of China – PBOC) tức
là ngân hàng trung ương của họ không đủ khả năng kiểm soát
tín dụng. Mỗi chi nhánh của ngân hàng nhân dân ở các tỉnh
thành phải chịu áp lực từ phía chính quyền tỉnh khi phát hành
tín dụng. Hơn nữa, không có đủ các dữ liệu về lượng tiền phát
hành ở bất kỳ thời điểm nào. Trung Quốc phải kiểm soát được
lượng tiền phát hành để kiềm chế lạm phát, không cho phép các
chi nhánh Ngân hàng nhân dân ở các tỉnh thành phát hành tín
dụng mà không được phép của ngân hàng trung ương và không
báo cáo với ngân hàng trung ương.

Ông ta ghi nhận điều này. Ông ta nói rằng ông ta tốt nghiệp

ngành kỹ sư điện nhưng đã bắt đầu học kinh tế và đang đọc các
tác phẩm của Adam Smith, Paul Samuelson và Milton
Friedman. Ông ta không phải là nhà lãnh đạo Trung Quốc duy
nhất đang nghiên cứu kinh tế thị trường. Tôi khuyên ông ta
nghiên cứu cách vận hành của Ngân hàng Dự trữ Liên bang Hoa
Kỳ và Ngân hàng Bundesbank của Đức là hai ngân hàng trung
ương rất thành công. Trong hai ngân hàng này, ngân hàng
Bundesbank thành công hơn trong việc chống lạm phát. Chủ
tịch của ngân hàng Bundesbank được Thủ tướng bổ nhiệm,
nhưng một khi đã được bổ nhiệm, ông ta phải có quyền độc lập
và Thủ tướng không thể ra lệnh cho ông ta tăng lượng tiền phát
hành hay hạ thấp lãi suất ngân hàng. Trung Quốc phải kiểm
soát được việc phát hành tín dụng và không quá lo ngại về việc
không vượt qua được tỷ lệ tăng trưởng được cho là lý tưởng.
Chẳng hạn, nếu tỉnh Quảng Đông có thể phát triển nhanh hơn
các tỉnh khác nhờ có đầu vào từ Hong Kong, thì ông ta nên để nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.