HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - CÂU CHUYỆN SINGAPORE - Trang 100

chế độ thuộc địa. Những công chức Anh sống sót qua tù đày đã
được đưa về nhà để chữa bệnh và an dưỡng, và những sỹ quan
lâm thời của Chính quyền quân đội Anh điều hành những bộ
phận ứng phó.

Sự thật là họ được tăng cường với một số viên chức thuộc thế

hệ tiền chiến, những kẻ đã xin nghỉ phép khi người Nhật đến,
hoặc đã thoát đi được đúng lúc. Nhưng họ không tiếp cận được
với những thay đổi đã xảy ra. Những người hữu trách hiện nay –
những thiếu tá, đại tá, thiếu tướng – biết họ sẽ chỉ nắm quyền
cho đến khi được giải ngũ, khi đó những ủy ban thời chiến sẽ
tan biến như cỗ xe của Cô bé Lọ lem. Tận trong thâm tâm, họ
biết rồi đây họ sẽ trở về đời sống dân sự, và nhiều người đã tận
dụng quyền lực tạm thời của mình. Những nhu cầu của họ, than
ôi, cũng giống y như của những sỹ quan Nhật – những thứ gì
nhỏ bé có giá trị và dễ dàng cất giấu trong người để mang về quê
hương nước Anh khi họ hết thời hạn. Người ta lại lùng mua
những món hàng ấy. Để bù lại, họ cấp giấy phép và hàng hóa
thuộc loại khan hiếm cho những người bản xứ, và đó là những
cơ hội để kiếm tiền. Nhưng họ không phải là những kẻ áp bức
tàn bạo như người Nhật.

Cùng với sự ra đi của người Nhật, nhiều ngôi nhà bỏ trống,

tôi và mẹ tôi tìm một chỗ ở thích hợp để dọn đến, vì chúng tôi
phải rời khỏi khu China Building, và hiệu buôn trên đường
Victoria là không thích hợp. Trên đường Oxley, khu trung lưu,
nơi những người châu Âu bỏ trống nhà họ từ năm 1942 và
những viên chức dân sự Nhật đã chiếm ngụ, chúng tôi thấy hai
căn nhà giống hệt nhau – số 38 và 40 – do một lái buôn Do Thái
xây cất và đặt tên cho chúng là Castor và Pollux. Chúng trống
trơn trừ vài món đồ cồng kềnh, và chúng tôi quyết định hỏi thuê
căn số 38. Nó là một ngôi nhà lớn, nhiều ngóc ngách với năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.