HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - CÂU CHUYỆN SINGAPORE - Trang 108

khá sung túc và lúc nào cũng có một chiếc xe hơi đưa cô đến
trường, đến đại học Ra es hoặc bất cứ nơi nào cô cần tới. Họ
cũng có một ý thức sắc bén về lễ nghi. Có lần, sau khi gia đình cô
dọn về ở đường Devonshire, việc Choo ngồi trên yên sau chiếc xe
gắn máy của tôi từ thư viện về nhà đã khiến mẹ cô ấy sửng sốt.
Cô ấy bị mắng thẳng vào mặt vì cách cư xử không thích hợp như
thế. Rồi người ta sẽ nghĩ sao đây! Còn ai muốn cưới cô ấy nữa!
Ngay sau đó, gia đình cô ấy quay trở lại Pasir Panjang, nơi họ
sống trước đây. Thật may là lúc đó tôi đã có xe hơi.

Trong những tháng ngày sôi nổi trước tháng 9/1946, chúng

tôi đã dành nhiều giờ bên nhau. Trước khi đi, tôi nhờ cậu em họ
Harold Liem, đang trọ tại nhà tôi ở số 38 đường Oxley, chụp cho
chúng tôi nguyên một cuộn phim, chỉ trong vòng vài ngày.
Chúng tôi còn trẻ và yêu nhau, khát khao ghi lại phút giây này
của cuộc đời chúng tôi, hầu có một cái gì đó để nhớ về nhau
trong suốt ba năm tôi du học ở Anh. Chúng tôi không biết bao
giờ mới gặp lại nhau một khi tôi ra đi. Cả hai chúng tôi đều hy
vọng cô ấy sẽ quay lại đại học Ra es, nhận được học bổng Nữ
hoàng để học ngành luật, và sum họp với tôi ở bất cứ chỗ nào tôi
sống. Cô ấy đã thề hứa trọn vẹn với tôi. Tôi cảm nhận được điều
đó. Tôi cũng quyết tâm giữ lời thề hứa với cô ấy.

Khi tôi rời Singapore vào ngày sinh nhật lần thứ 23 của tôi,

ngày 16/9/1946, trên con tàu Britanic, và đứng trên boong vẫy
tay chào, cô đã đầm đìa nước mắt. Tôi cũng vậy. Cả gia đình và
vài người bạn của tôi, gồm cả Hon Sui Sen, đứng trên cầu tàu
chúc tôi may mắn và vẫy chào tạm biệt tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.