HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - CÂU CHUYỆN SINGAPORE - Trang 185

luật sư và trạng sư có không dưới bảy năm hành nghề, theo
đúng yêu cầu. Sau khi Pritt đã ngồi làm cảnh trong văn phòng
đó được sáu ngày thì Osborne Jones có thể tuyên thệ trong một
tờ khai: “Tôi đã chỉ bảo cho đương sự, bằng hết khả năng của tôi,
về những khác biệt của luật pháp tại Anh và luật pháp tại
Singapore.” Osborne Jones vốn rất tôn trọng sự thật. Sau đó Pritt
phải trình diện trước ba giám khảo mà họ phải thấy tin chắc
rằng ông ta có đủ “những kiến thức cần thiết về việc hành nghề
và tiêu chuẩn của nghề, có khả năng Anh ngữ và là người xứng
đáng được nhận vào Luật sư đoàn”. Đó là ba nhân vật nổi bật
của Luật sư đoàn Singapore, một cố vấn pháp luật Hoàng gia và
hai luật sư Anh thâm niên. Một trong số họ đã hỏi Pritt: “Ngài
soạn thảo chứng thư chuyển nhượng bất động sản thế nào?”
Pritt đáp: “Luật sư của luật sư đoàn, thưa ngài, không soạn thảo
chứng thư chuyển nhượng bất động sản.” Ngay cả tờ Straits
Times
cũng tường thuật câu vấn đáp xuất sắc này.

Pritt cặm cụi làm tờ khai sao cho ông chánh án không còn

chút nghi ngờ gì về trình độ của ông. Ông ta đã gia nhập Luật sư
đoàn từ năm 1909, tức là có thâm niên hơn bất cứ luật sư nào ở
Singapore, kể cả các chánh án. Ông đã là luật sư hoàng gia từ
năm 1927 và là Thẩm phán pháp quan của Middle Temple từ
năm 1936. Ông cũng đã từng biện hộ trước nhiều tòa án trên
khắp thế giới, từ Ấn Độ cho tới Algeria và từng được phép biện
hộ trước Tòa án tối cao Mỹ năm 1950.

Để hỗ trợ cho đơn xin này, tôi cũng thảo một tờ khai nhân

danh sáu bị cáo để xác định rằng vì vụ xử có liên quan tới nhiều
vấn đề pháp lý phức tạp, nên các bị cáo này đã yêu cầu có một
luật sư biện hộ nhiều kinh nghiệm về các vụ án hình sự và đã
yêu cầu tôi mời David Marshall. Nhưng vào ngày 24/7, một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.