HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - CÂU CHUYỆN SINGAPORE - Trang 305

đoàn viên các nghiệp đoàn chờ trên cầu Merdeka bắc ngang
sông Kallang bật lên những tiếng la và đốt pháo, Liên hiệp
nghiệp đoàn Singapore trao tặng ông Tổng ủy viên một bức ảnh
lồng khung và một biểu ngữ chúc mừng bằng tiếng Hoa. Nhưng
khi đoàn xe tới Tòa thị chính, nơi đám đông dày đặc hơn ở hai
bên đường, thì không hề có dấu hiệu đón chào nào cả. Khi
chúng tôi trèo lên một khán đài được trang hoàng sẵn, vài trăm
học sinh la to “Oompah Merdeka!” trong mấy phút liền – đó
không phải là nhằm ủng hộ đoàn đại biểu, mà dành cho những
người bị bắt giữ trong nhà tù Changi.

Tổng ủy viên và các đại biểu khác lần lượt đọc các bài diễn

văn, nhưng chẳng bài nào gây được cảm hứng. Đến lượt tôi, tôi
quyết định nói bằng tiếng Malay. Tôi nói chúng ta chỉ có thể có
được ba phần tư độc lập, nhưng những ai tin rằng một xứ sở nhỏ
bé như Singapore có thể giành lấy độc lập toàn vẹn bằng chính
sức lực của nó thì họa chăng người đó điên; con đường duy nhất
đạt đến điều đó là thông qua việc hợp nhất với Malaya. Tôi đang
nói chuyện với những người thân cộng, và ngay lúc đó khoảng
200 học sinh trung học người Hoa, những người đến bằng xe
buýt và xe tải và diễu hành tới Padang để chiếm những vị trí
ngay trước khán đài, bắt đầu hô những khẩu hiệu đòi thả Lim
Chin Siong, Fong và những người thuộc tổ chức Middle Road bị
bắt giữ. Thỉnh thoảng họ cũng la ó, nhưng lại ngưng ngay khi
các thủ lĩnh của họ ra dấu. Điều đó chứng tỏ thế lực họ vẫn còn
mạnh cho dù các lãnh đạo của họ vắng mặt.

Khi tôi vắng mặt, những nghiệp đoàn của Lim Chin Joo đã

gây sức ép với Chin Chye để tôi có một quan điểm cứng rắn hơn
ở London, và yêu cầu bầu cử sớm để họ có thể loại bỏ chính phủ
của Lim Yew Hock và giải thoát được cho nhóm lãnh đạo đầu
tiên của họ. MCP biết rằng đội ngũ thứ hai không đủ sức cáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.