HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - CÂU CHUYỆN SINGAPORE - Trang 426

trước đây, tôi vẫn giữ thái độ im lặng. Tôi không vội tranh luận
với ông; tôi sẵn sàng hòa giải nhưng sẽ không cam kết gì cả.
Nhưng tôi muốn biết ông muốn nói gì với tôi.

Chúng tôi đã trò chuyện với nhau suốt bốn tiếng đồng hồ, từ

8 giờ 15 đến quá nửa đêm, điểm qua nhiều vấn đề. Nhưng ông
sẽ quay trở về lần nữa để “trao cho dân chúng quyền dân chủ, tự
do văn hóa, tự do nhập sách vở từ Trung Quốc hơn và được phép
nhập cư thoải mái hơn” – tóm lại, tạo nhiều cơ hội hơn cho các
hoạt động của cộng sản, cho sự bành trướng của cộng sản. Ông
muốn chúng tôi cộng tác, không phải vì nền độc lập, cũng
không phải để đòi lại các căn cứ của người Anh – những chuyện
này có thể làm được trong một vài năm – mà là để giải tán Hội
đồng an ninh nội chính.

Ông băn khoăn trước việc tôi nói rằng chính phủ PAP từ chối

chuyện này, và muốn biết chủ định của tôi như thế nào. Tôi nói
rằng nếu tôi kết luận tình huống hiện tại sẽ chỉ tệ hại hơn thêm
trong những năm tới, thì việc chờ đợi cho nhiệm kỳ năm năm
kết thúc sẽ chẳng có ý nghĩa gì. PAP sẽ thất bại. Và tôi sẽ chỉ tiếp
tục nếu có triển vọng rằng các chính sách của mình thành công.
Tôi giải thích rằng phải phụ thuộc rất nhiều vào sự đồng ý của
Liên bang về thị trường chung, để có được cơ hội tốt hơn cho
việc công nghiệp hóa và tạo được nhiều công ăn việc làm hơn.
Ông hỏi tôi có nghĩ rằng Tunku sẽ sớm tính chuyện hợp nhất
không. Tôi trả lời rằng không có triển vọng gì lắm, Tunku nhất
quyết chống Singapore. Chúng ta quá Trung Hoa và người Hoa
thì lại quá thân cộng.

Ông cứ nhấn mạnh với tôi hoài rằng mục tiêu trước mắt cho

cuộc bàn thảo hiến pháp trong năm 1963 nên là chuyện giải tán
Hội đồng an ninh nội chính. Sau khi quan sát cử chỉ, giọng nói
và sự mong mỏi có PAP cộng tác nhưng theo những điều kiện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.