HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - CÂU CHUYỆN SINGAPORE - Trang 61

Trong khi trung đội này đóng tại nhà tôi, thì lực lượng Anh,

Ấn và Úc xếp hàng đi vào trại giam. Cuộc diễu hành của họ bắt
đầu vào ngày 17/2/1942, và suốt hai ngày một đêm họ cứ nện
gót ngang qua nhà tôi, vượt qua cầu Red đi về hướng Changi. Tôi
vẫn ngồi ngoài hàng hiên cả mấy tiếng đồng hồ nhìn họ đi qua,
trái tim tôi nặng như chì. Nhiều người trông buồn bã, tuyệt
vọng, bối rối vì họ đã bị đánh bại quá dễ dàng và quá dứt khoát.
Hình ảnh đoàn quân đầu hàng quả là một cảnh não lòng.

Vẫn có một số người khiến tôi kính trọng và ngưỡng mộ.

Trong số họ có những người Scotland mà tôi dễ dàng nhận ra
qua cái mũ của họ. Cho dù bại trận, họ vẫn giữ thẳng người và đi
đều bước – “Trái, phải, trái, phải, trái!” Người Gurkha

8

cũng

giống người Scotland. Họ bước đi thẳng người, mạnh mẽ và
bình thản ngay trong cảnh chiến bại. Tôi thầm lên tiếng chào
họ. Họ để lại trong tôi một ấn tượng lâu dài. Sau này chính phủ
Singapore có sử dụng một đại đội cảnh sát người Gurkha để
chuyên chống bạo động, suốt từ thập niên 1960 đến nay.

Lính Úc trông nản chí, đi không đều bước. Lính Ấn cũng vậy,

trông buồn bã và mất tinh thần. Có lẽ họ nghĩ đây chẳng phải
cuộc chiến của họ.

Ngay sau khi bọn lính Nhật rời khỏi nhà tôi, có tin đồn

truyền miệng rằng tất cả người Hoa phải tới đăng ký trình diện
tại sân vận động Jalan Besar. Tôi thấy gia đình người hàng xóm
đi và nghĩ mình cũng nên đi thì hay hơn, vì nếu tôi bị bắt gặp ở
tại nhà, Kempeitai, quân cảnh Nhật, sẽ trừng phạt tôi. Nên tôi
với Teong Koo cùng đi. Hóa ra, căn buồng của ông ấy trong khu
nhà trọ dành cho các phu kéo xe lại nằm trong một khu đã được
rào dây kẽm gai. Mười nghìn gia đình người Hoa bị nhồi nhét
trong khu vực chật hẹp đó. Mọi lối ra vào đều có lính Kempeitai
đứng gác. Có một vài nhân viên dân sự, người bản xứ hoặc dân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.