HỒI KÝ LÝ QUANG DIỆU - CÂU CHUYỆN SINGAPORE - Trang 89

“Chúng tôi được cho ăn bằng cháo đặc với các thứ rau phế

thải nấu trong một cái thùng dầu. Tôi không ăn nổi thứ đó và
buồn nôn mỗi khi cố gắng nuốt. Nó làm tôi nhớ tới kiểu
mình cho vịt ăn.

“Chúng tôi bị bắt ngồi xệp và không được đổi tư thế nếu

không được bọn lính gác cho phép, đó là những thanh niên
địa phương được tuyển mộ và huấn luyện phải cư xử tàn bạo.

“Ngày nọ, một người Ấn lớn tuổi bị gãy chân được mang

vào. Ông ta không thể ngồi và chỉ có thể di chuyển trong tư
thế bò lết kéo theo cái chân gãy. Một trong những thằng lính
gác ấy quẳng một cây gậy đi và ông ta phải lết đi để đem gậy
về cho y. Việc đó cứ lặp lại cho tới khi ông ta kiệt lực và hầu
như ngất đi vì đau.

“Trong số những người bị bắt có một thanh niên

Teochow (Tiều Châu) chừng 17 hay 18 tuổi. Cậu ta là lính gác
bị tội đào ngũ. Một tối nọ, Kempeitai lấy dây treo cậu ta trần
truồng lên trần nhà. Hai tay cậu bị trói ra sau và dây buộc
vào xà nhà để chân cậu chỉ hơi chạm đất. Thỉnh thoảng cậu
phải rướn đầu ngón chân cho chạm đất để giảm sức căng đè
lên vai. Họ để mặc cậu ta suốt đêm không cho ăn uống. Cậu
chửi rủa bọn Nhật rất tục tằn bằng tiếng Teochow với giọng
oang oang. Sáng hôm sau, tiếng chửi rủa trở thành rên rỉ khi
một tên Kempeitai dùng gậy quất vào lưng cậu. Việc đánh
đập kéo dài vài tiếng đồng hồ và tiếng rên cứ ngày càng yếu
dần; sau cùng thì tắt hẳn. Cậu ta đã chết nhưng vẫn bị treo ở
đó một thời gian nữa trước mặt chúng tôi, như để răn đe cả
chúng tôi lẫn bọn lính gác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.