HOKKAIDO MÊ TRẬN ÁN - Trang 90

Hay là vì sắp đến ngày thi sát hạch, nên cô cho rằng tốt nhất là tạo điều

kiện cho Kusaka Shun được tự do để tập trung học hành?

“Ông Ushikoshi và anh Ozaki, phòng 15 cạnh phòng của chú Kikuoka

còn trống, mời hai vị vào đó nghỉ. Tôi sẽ cho người dọn dẹp ngay.”

“Làm phiền gia đình quá!” Ushikoshi trả lời thay cho các đồng nghiệp.
“Chắc các vị không mang quần áo ngủ theo?”
“Ồ, không, tôi nghĩ là không cần đâu.”
“Chúng tôi cũng có quần áo ngủ dự phòng, nhưng không đủ cho cả bốn.”
“Không không không, không sao. So với chăn chiếu rách nát ở Sở thì thế

này đúng là thiên đường rồi.”

“Vậy để tôi chuẩn bị bàn chải khăn mặt cho các vị.”
Giống bị giam ở đồn ghê, Okuma thầm nghĩ, ở đồn cũng phát bàn chải

cho các nghi phạm.

“Làm phiền gia đình quá!”
“Không có gì, các vị đến bảo vệ chúng tôi mà.”
“Chúng tôi sẽ gắng sức.”

Trong lúc đó, Hamamoto Kozaburo vẫn đang nói chuyện với Kikuoka

Eikichi, và đã chuyển sang tách cà phê thứ hai. Eikichi vốn coi bệnh tiểu
đường như ngày tận thế, dĩ nhiên tách thứ hai cũng là cà phê đen. Thi thoảng
lão đăm đăm nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài lớp kính mờ sương, những bông
tuyết đang điên cuồng nhảy múa, trông như đám mảnh vỡ của một thứ hung
khí tà ác nào đó

*

.

Vào mùa đông, có lẽ mỗi tuần vùng đất này đều phải trải qua ít nhất một

đêm hung bạo như đêm nay. Nhưng chỉ cách hai lần cửa kính, bên trong vẫn
ấm áp sáng sủa, thật khiến người ta muốn cất cao lời cảm tạ thần linh.

“Chú Kikuoka, chú cảm thấy bão tuyết vùng này thế nào?”
“Kinh quá anh ạ! Lần đầu em gặp bão tuyết lớn như vậy đấy, tưởng chừng

ngôi nhà rung lắc cả lên.”

“Nó khiến chú liên tưởng đến điều gì?”
“Ý anh là sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.