ho hắng khai bệnh tình. Tôi gói cho nội vài cái nút áo rồi bảo "Bác mang về
ngày uống 2 lần, nếu vẫn ho thì cứ uống hết một lần". Rồi nội đóng vai
người mua hàng khi tôi là người bán quán, quán ăn có vài cái chén nhựa, 5
cái ghế nhỏ tí ti được tôi xếp dọc hành lang vào bếp. Nội đi ra đi vào hết ăn
phở, lại đến hủ tiếu, hết hủ tiếu lại bò kho. Cứ thế hai ông cháu chơi với
nhau suốt cả mùa hè.
Vào cấp 3, lúc này gia đình tôi đã chuyển ra một căn hộ mới, không còn
được sống cùng nội nữa nhưng tôi vẫn thường về thăm nội. Có một lần tôi
lại vô tình biết được rằng nội vẫn trích một ít tiền ra mua vé số và cầu
mong rằng nếu trúng thì để lại hết số tiền đó cho tôi. Tôi đã chực trào nước
mắt khi biết câu chuyện đó. Nội đi đâu, làm gì, dù có thế nào cũng luôn
nghĩ cho tôi trước tiên. Sau cấp 3, tôi đi du học ở Singapore. Thi thoảng
vẫn nhận được thư viết tay của nội, nội chỉ nhắc nhở giữ gìn sức khỏe, hòa
nhã với bạn bè quốc tế và tôi là niềm tự hào rất lớn của nội. Những bức thư
ấy đến giờ tôi vẫn xếp gọn gàng trong hộc tủ. Rồi tôi lập nghiệp, con đường
thật chông gai với bao thử thách mới mẻ. Tôi xây dựng riêng một studio
chụp hình, do không có nhiều kinh phí nên tôi quyết định tự sơn sửa mọi
thứ. Tôi mua sơn và dụng cụ về quệt được vài đường là thấm mệt, tôi để đó
dăm ba hôm lại sang làm tiếp thì hỡi ơi cả một căn phòng đã được sơn phết
tinh tươm từ trong ra ngoài. Nội đã dành rất nhiều thời gian, tự bắc thang,
tự đo đạt giúp tôi mọi thứ.
Nội là vậy đó, chỉ cần biết tôi cần, thì bằng mọi giá nội sẽ làm cho bằng
được. Tôi cứ thế lớn lên trong veo dưới tình thương vô bờ bến của nội. Lớn
đến một hôm để biết về "tình yêu của nội". Ngày xưa, thời chiến tranh khốc
liệt. Nội có phải lòng một người phụ nữ ở chiến trường, yêu nhau từ tày
gang thì bị chia cắt, dưới đạn bom ấy họ lạc nhau tưởng chừng như mãi
mãi. Nội sau đó gặp và lấy bà tôi, có ba tôi, sau này là tôi. Tình yêu năm ấy
nội vẫn mang theo nhưng cất vào tận sâu trong đáy lòng cho đến một ngày
duyên số trở mình ba tôi tìm gặp lại người chị cùng cha khác mẹ của mình.
Mừng mừng, tủi tủi nói sao cho hết, gia đình tôi nay lại lớn hơn với những