Và hết phim, ra về, cũng không hoàn toàn là nhẹ nhõm, là an vui như
trước nữa.
Tôi bắt đầu thấy cô đơn.
Dù vậy, những buổi xem phim một mình vẫn tiếp tục diễn ra. Vào
những lúc tôi buồn chán. Vào những lúc tôi mệt mỏi. Và vào những lúc, tôi
không kịp tìm được một ai. Hoặc đó không phải là người tôi cần. Hóa ra,
ranh giới giữa "Độc lập một mình" và "Cô đơn" rất gần nhau.
Sẽ bắt đầu là "Cô đơn", khi ta đơn phương đưa ai đó vào con tim, trí
óc của mình.