HỒN BƯỚM MƠ TIÊN - NỬA CHỪNG XUÂN - Trang 147

đương tìm một bà vợ nữa để đứng trông coi ruộng bên ấy cho tôi, mà tất
phải người bên làng và trẻ tuổi, trẻ... như cô ấy.

Mai nghe nói, hơi cau đôi mày, ngồi lùi về phía tường, rồi nghiêm

trang đáp lại:

- Thưa cụ, bên chúng cháu chẳng có ai ra hồn.

Ông hàn mủm mỉm cười, mấy ngón tay vơ vẩn xoa cằm.

- Thôi, cô này... nói gần nói xa chẳng qua nói thật... cái nhà của cô ấy

mà... không cần bán... cũng có tiền... Tiện cho cô mà tiện cả cho tôi...

- Thưa cụ, cụ dạy gì, cháu không hiểu?

- Lại còn không hiểu. Nghĩa là cô đứng trông coi nhà cửa ruộng

nương bên ấy cho tôi.

Mai bỡ ngỡ hỏi:

- Thưa cụ...

- Đã bảo đừng gọi người ta là cụ mà! Gọi là ông... hay là anh cũng

được.

Mai, hai má đỏ ửng, đứng phắt dậy, ra hiên gọi:

- Ông Hạnh! Ông Hạnh!

Thiết Thanh cười, chạy theo toan lôi Mai lại:

- Làm gì mà cô phải gọi rối lên thế?

Mai sợ thất sắc, tuy lúc bấy giờ người lão bộc ở nhà dưới nghe tiếng

cô gọi đã vội chạy lên. Cô biết rằng nóng nảy có khi gặp sự chẳng lành, liền
đấu dịu, ung dung gượng cười, trở lại chỗ cũ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.