HỒN BƯỚM MƠ TIÊN - NỬA CHỪNG XUÂN - Trang 182

đổi ra rầu rầu: Mai nhớ lại dáng điệu, diện mạo của Lộc, lúc nàng ngỏ cho
chàng biết rằng nàng có thai. "Hy vọng, sung sướng có lẽ thành hão huyền
chăng", câu ấy trong vòng ba bốn giờ đồng hồ nàng đã luôn luôn tự thì
thầm và bây giờ nàng lại tự hỏi nàng một lần nữa.

Nàng ngẫm nghĩ, tự trả lời: "Chả có lẽ, chàng yêu ta như thế thì khi

nào...". Rồi nàng tự an ủi:

- Phải, biết đâu! Biết đâu sự kinh hãi kia không phải vì một cớ khác.

Biết đâu không phải vì chàng sợ ta sinh nở lần đầu sẽ có nhiều sự nguy
hiểm. Phải, biết đâu!

Nàng cảm thấy sự ngờ vực trong lòng nàng mỗi lúc một mờ. Nàng

mỉm cười, nói một mình:

- Rõ ta chỉ nghĩ quanh nghĩ quẩn, chỉ lo sợ hão huyền!

Bản tính vui cười, những ý tưởng lạc quan của nàng khiến nàng lại hy

vọng. Đưa mắt ngắm cảnh bao la, nàng thấy cây xanh mây đẹp trong bầu
không khí trong trẻo êm đềm. Lơ lửng ở sườn đồi trông về phía đông nam
chùa Bách Môn nhô lên cái nóc ở giữa và bốn gác chuông, bốn góc như
hình cái gương và bốn cánh của đóa hoa sen xòe nở. Cúi xuống chân đồi,
Mai thấy lí tí những người: nào trai, nào gái đương chăm chỉ săn sóc đến
công việc đồng áng ở trong những thửa ruộng vuông vuông nho nhỏ như
những ô bàn cờ, mà con đường trắng từ chùa đến huyện lỵ là con sông ngăn
giữa đôi bên.

Gió chiều hiu hiu đưa tới từng mẩu câu hát của mấy cô con gái làm

việc. Mai cố lắng tai nghe, nhưng không nhận được câu nào. Bỗng Mai
thoáng nghe lọt mấy tiếng "trăng rằm trung thu", giọng đều đều. Nhớ lại
câu ca dao thuộc lòng từ thuở còn nhỏ, và thấy trong lòng sung sướng. Mai
liền cũng cất tiếng hát:

Xin anh nghĩ lại kẻo nhầm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.