- Cho đôi ta.
Lan chau mày, trách:
- Ấy đấy, ông lại cợt nhả rồi, thưa ông bạn từ bi.
- Thưa ni cô, thưa chú... xin chú tha thứ cho, tôi sung sướng quá, nên
tôi lỡ lời. Hạnh phúc của tôi... nếu mục đích đời người là tìm hạnh phúc thì
tôi đã tới mục đích rồi.
- Nhưng đi tới rồi nên dừng lại, chớ bước thêm một bước nữa.
- Mà nếu đức Thích Ca xuất thế để tìm hạnh phúc cho nhân loại và
đưa linh hồn chúng sinh tới cõi Nát Bàn, thì tôi xin dừng chân ở gốc cây
thông này, chứ chẳng muốn đến Nát Bàn làm gì!
Lan đứng phắt dậy, nghiêm trang đáp lại:
- Người quân tử phải giữ lời hứa, nhất là lời hứa ấy là một lời thề.
Ngọc cũng đứng dậy. Hai người nhìn nhau, bóng trăng khuyết rọi đầu
cành, lá thông thưa nhặt, cỏ xơ xác mặt đồi lấp lánh giọt sương. Hai người
nhìn nhau.
Dưới chân đồi làng mạc ngủ yên, cây cối lờ mờ đen, dòng sông con
thấp thoáng dưới bóng trăng như một dải lụa trắng, rồi xa xa thì lẫn với
sương mù. Bỗng có tiếng gà gáy nửa đêm dưới xóm. Lan giật mình lẩm
bẩm:
- Nếu gặp nhau hai năm trước...
- Vậy, bây giờ muộn quá hay sao?
- Muộn quá rồi. Vì tôi đã thề trước Phật tổ, thì đến chết tôi cũng giữ
lời thề. Đời còn chả tiếc, tiếc gì sự cỏn con... nhỏ nhen.