ông được. Chỉ xin ông buông tha kẻ tu hành này, kẻ tu hành khốn khổ này
ra mà thôi.
Ngọc thở dài:
- Thưa ni cô, ni cô không ngại. Tôi xin thú thực với ni cô rằng tôi yêu
ni cô, tôi yêu ngay từ lúc còn tưởng ni cô là trai. Ni cô là một người thông
minh đĩnh độ, xinh đẹp như thế thì ai lại không yêu được... mà lạy Phật tha
thứ cho, có lẽ ni cô cũng đôi lần cảm động...
Ngọc vừa nói vừa nhìn Lan. Lan nức nở mà rằng:
- Tôi chỉ còn... có một cái chết. Nếu tôi có thể thổ lộ can trường cho
ông biết vì sao tôi phải cải trang, vì sao tôi phải quy y đầu Phật. Nhưng sự
bí mật ấy, thì tôi xin nhất định sống để dạ chết mang đi.
- Ni cô chả nên nghĩ ngợi. Ni cô nên coi tôi là một người bạn thành
thực có thể vì ni cô hy sinh hết mọi sự, cho đến cả hạnh phúc của tôi, cho
đến cả tấm ái tình của tôi, tấm ái tình có lẽ tuyệt vọng của tôi.
- Vâng, nếu ông có lòng quân tử như thế thì còn gì sung sướng cho tôi
hơn nữa. Phải biết hy sinh thì đời ta mới có nghĩa cao thượng.
- Thưa, ni cô...
- Thưa ông, xin ông cứ gọi tôi là chú như trước, vì tôi đã thưa cùng
ông nhiều lần rằng người đã xuất gia đầu Phật thì chỉ là một kẻ tu hành, dù
là gái là trai cũng vậy. Vả nếu ông cứ gọi đùa tôi là ni cô như thế sợ khi trở
về Long Giáng ông quen mồm đi... Ông đã hứa rằng đối với kẻ tu hành này,
ông chỉ là một người bạn từ bi, thì ông giữ lời cho, đừng để xảy ra sự
không may cho...
Ngọc nói luôn: