Bỗng có tiếng chú Mộc gọi ở chân đồi:
- Chú Lan!
Lan sợ hãi đứng phắt dậy vội đáp:
- Cái gì đấy chú?
Chú Mộc vẫn đứng ở chân đồi nói lên:
- Cụ cho tìm chú đấy!
- Tôi về đây, chú cứ về trước đi.
Lan vội vàng hái chè đầy rổ, rồi hấp tấp xuống đồi trở về chùa, đi
thẳng vào buồng kho đóng cửa ngồi vào một xó, như sợ ai. Sau, vì ở mãi
ngoài nắng nên thấy rức đầu, Lan vừa ngả lưng xuống giường đã thiu thiu
ngủ lúc nào không biết.
Tiếng chuông chiều đánh thức Lan dậy. Mở bừng mắt trông ra sân,
Lan thấy trời đã nhá nhem tối. Chợt nhớ tới giờ làm đèn, nghĩa là đèn ở
buồng Ngọc, vì ở nhà Tổ chỉ thắp có ngọn đèn dầu lạc, Lan lo sợ, run lẩy
bẩy bước vào nhưng may không thấy ai lên tiếng. Lan liền cầm vội cây đèn
búp măng đem xuống bếp rót dầu.
Khi mang đèn lên, ánh sáng rọi khắp gian buồng con con, Lan liếc mắt
nhìn không thấy Ngọc đâu, trong lòng sinh bạo dạn, đứng lại ngắm kỹ các
vật: trên bàn trơ trọi cái bếp cồn cùng cái ấm sắt nhẹ. Lỏng chỏng ở trên
chiếc giường không màn, quyển Phật giáo và hai ba cuốn tiểu thuyết tây.
Mà cái va li cũng không thấy đâu hết.
Lan đứng nhìn quanh ngẫm nghĩ. Bỗng chú hấp tấp chạy xuống nhà
ngang hỏi chú Mộc:
- Này chú, ông Ngọc đâu?