HƠN CẢ TUYỆT VỜI - Trang 352

Sau năm phút níu giữ cần câu, sợi dây câu bỗng chùng lại. Người vợ bướng
bỉnh của chàng, đứng trên thân cây để xem chàng trổ tài, đồng thời luôn
mồm khuyên nhủ, động viên, càu nhàu và đưa cao tay với vẻ chán nản:
- Anh thua con cá rồi!
- Không phải cá. – Jordan nhìn nàng và đáp. Nó là con cá voi có răng thật
bự.
- Cá, sảy cá to. – nàng đáp, toét miệng cười.
Tiếng cười của nàng đã lây sang chàng, Jordan cũng toét miệng cười, nói:
- Thôi làm ơn đừng nói đến con cá voi của anh nữa, mà hãy vui lòng mở
những cái giỏ ra. Anh đói rồi.
Chàng đứng nhìn nàng đi trên thân cây để bước xuống. Khi nàng đưa cần
câu cho chàng, chàng nắm ngay eo nàng để bế nàng xuống, nhưng khi thân
hình nàng cọ vào thân hình chàng, nàng khựng người, và chàng, vội thả
nàng ra.
Sự vui sướng trong buổi sáng biến mất phần nào vì phản ứng của nàng
trước sự đụng chạm ấy. Ngồi đối diện với nàng trước cái giỏ thức ăn, chàng
dựa lưng vào thân cây, lặng lẽ nhìn mặt nàng, và trong lúc nàng lấy thức ăn
trong giỏ dọn ra, chàng cố đoán nguyên nhân khiến nàng có thái độ lạnh
nhạt như thế. Chắc nàng không muốn những chuyện “tình yêu lãng mạn”.
Alexandra dọn thức ăn xong, nhìn ánh mặt trời nhảy nhót trên mặt nước,
rồi nói:
- Buổi sáng thật đẹp!
Jordan co chân lên gần đến ngực, tay quàng quanh đầu gối, bình thản nói:
- Bây giờ ăn xong rồi, chắc em nói cái gì em định nói.
Alexandra quay nhìn chàng
- Anh nói thế nghĩa là sao?
- Anh muốn nói tại sao em muốn đi chơi buổi sáng như thế nào?
Nàng muốn chàng phải tự suy nghĩ, nàng không muốn chàng đặt câu hỏi
trắng trợn như thế, và nàng cũng không chuẩn bị câu trả lời. Nàng nhún vai,
rồi miễn cưỡng đáp.
- Em muốn cho anh thấy em thích sống cuộc sống như thế nào
Chàng mỉm cười châm biếm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.