HƠN CẢ TUYỆT VỜI - Trang 389

- Trời còn ấm áp nữa. Thời tiết rất tốt cho mùa màng.
- Thế à?
Jordan đáp giọng nói làm cho ông Monty phải nản chí, không muốn tiếp
tục câu chuyện.
- Ồ...đúng thế
Ông Monty đáp rồi dựa ra lưng ghế, đưa mắt nhìn Alexandra, vẻ chán nản.
- Anh có biết mấy giờ rồi không? - Alexandra hỏi, nàng muốn rút lui.
Jordan nhìn nàng, cay chua đáp
- Không.
- Phải có đồng hồ trong người, Hawthorne à - ông Monty nói - Đồng hồ là
vật duy nhất cho ta biết chính xác thời gian.
Alexandra quay mắt để giấu sự đau đớn, vì đây là lần thứ hai Jordan nhận
cái đồng hồ của nàng rồi vứt đi một xó.
- Mười một giờ rồi,- ông Monty nói, chỉ vào cái đông hồ của ông móc vào
sợi dây xích. Tôi luôn luôn đeo đồng hồ bên mình - ông khoe - Không cần
thắc mắc về giờ giấc. Đồng hồ là những vật kỳ diệu. Không ai có thể hoài
nghi chúng nữa, phải không?
Jordan gấp sách lại, đáp một cách cộc lốc:
- Phải.
Thất bại trong nỗ lực lôi kéo Jordan vào câu chuyện, ông Monty quay qua
nhìn Alexandra định gợi chuyện với nàng, nhưng chính Henry làm công
việc ấy thay cho nàng. Con chó chăn cừu thuần chủng Anh khổng lồ có
nhiệm vụ bảo vệ người trong nhà, làm cho họ vui lòng, và trường hợp họ
không để ý thì phải nằm yên dưới chân họ. Bây giờ nó thấy mặt Ngài
Montague có vẻ đau khổ, nó liền đứng dậy khỏi lò sưởi, đi đến ngài hiệp sĩ
buồn bã, liếm lên tay ngài.
- Trời đất quỷ thần ơi! - Ông Monty vùng đứng dậy rồi lau lưng bàn tay vào
ống quần - Lưỡi con chó này như cái giẻ ướt.
Henry bị xúc phạm, nhìn ông Monty, rồi quay về chỗ cũ ở lò sưởi và nằm
xuống.
Alexandra không thể chịu đựng được không khí căng thẳng như thế này
nữa, nàng bèn nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.