HƠN CẢ TUYỆT VỜI - Trang 44

trái, chàng đưa tay phải gõ cửa, mắt nhìn cánh cửa tróc hết sơn.
Khi không có ai ra mở cửa, Alexandra lên tiếng:
- Chắc ông phải gõ mạnh hơn mới được. Penrose điếc, nhưng lão quá tự
hào nên không chấp nhận mình điếc.
Chàng gõ mạnh cửa rồi hỏi:
- Penrose là ai?
- Ông quản gia của chúgn tôi. Khi ba mất, tôi phải cho gia nhân nghỉ việc,
nhưng Penrose và PHilbert quá già và tàn tật nên không thể kiếm việc khác.
Họ không biết đi đâu, cho nên họ đành ở lại và bằng lòng làm việc chỉ để
có ăn và có chỗ ở thôi. Penrose cũng nấu ăn được và giúp việc lau chùi nhà
cửa.
- Kỳ cục quá nhỉ - Jordan lẩm bẩm nói, chờ cửa mở.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn treo trên cửa, cô ngẩng mặt nhìn chàng, tỏ vẻ
ngạc nhiên dí dỏm. Cô hỏi:
- Ông thấy cái gì “kỳ cục”?
- Ông quản gia điếc đấy.
- Rồi chắc ông sẽ còn cho PHilbert là kỳ cục hơn nữa.
- Thế à, mà PHilbert là ai?
- Lão bộc.
- Ông ta có bệnh tật gì?
- Ông cận thị - cô thành thật đáp - Cận thị rất nặng đến nỗi tuần vừa qua
ổng lẫn lộn bức tường là cánh cửa, nên cứ đi vào tự nhiên.
Jordan muốn cười thật lớn, nhưng chàng kìm lại. Rồi cố làm cho cô cụt
hứng, chàng trịnh trọng nói:
- Quản gia thì điếc, lão bộc thì mù… Thật là ngoài qui ước.
- Phải, đúng thế - cô đáp, giọng tự hào – Nhưng tôi không thích qui ước –
Cô nhoẻn nụ cười vui vẻ và lại trích danh ngôn “Qui ước là chỗ ẩn náu của
tinh thần trì trệ”.
Jordan đưa nắm tay đấm thình thịch đến nỗi tiếng gõ cửa vang to ầm ầm,
nhưng mắt chàng nhìn vào mặt cô gái với vẻ ngạc nhiên. Chàng hỏi thẳng:
- Ai nói về sự qui ước như thế?
- Tôi nói – cô trả lời – Tôi nghĩ ra như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.