HÒN ĐẢO PHÍA CHÂN TRỜI - Trang 24

- Tao cũng muốn sang ở với mày lắm. - Cái Hòa nói.
- Thì cứ sang. - Đé nói ngay, không giấu vẻ tự hào, kẻ cả. - Tối, tao cho

mày ngủ với mẹ tao nhé! Hở? Hay là ngủ với tao?

- Ứ! Tối tao phải về với mẹ tao chứ?
- Thì cũng được, nhỉ? - Đé gật đầu, rồi bỗng nhớ ra một điều gì quan

trọng, nó nói to lên - Nhưng mẹ mày thì không bằng mẹ tao!

Cái Hòa ớ ra, chăm chăm nhìn vào mặt Đé. Thằng này lại tiếp:
- Vì mẹ tao biết ăn trầu mà mẹ mày không biết ăn trầu.
Cái Hòa nhận ra là phải, nó gật gật đầu. Lát sau, nó nói:
- Nhưng mà tao sợ bố mày lắm?
- Sợ gì? Hở?
- Có cái roi... gác ở mắc áo kia kìa... Trông cứ khiếp lên.
- Cái roi chỉ để dọa thôi. Trông tao đây này.
Im lặng một lúc. Nhụ không hiểu là thế nào nên ghé mắt nhìn xem. Đé

đã phanh cái áo cháo lòng lên, cái áo lúc đó chỉ còn mỗi cái cúc cổ. Đé lấy

hơi thở phồng bụng lên rõ to, rồi lại hít hóp bụng nào. Cứ thế đến năm, sáu

lần. Cái Hòa ngó ngó nghiêng nghiêng, ý chừng chưa hiểu như thế là ra làm

sao. Nó rụt rè hỏi nhỏ:

- Thế là thế nào hả mày?
- Thế là tao không sợ!
"Gớm nhỉ?". Nhụ nghĩ bụng, nhưng lại mặc chúng, quay vào làm bài

tập.

Sáng nay, cái Hòa lại lững thững sang chơi, tay thu lu một cái bánh mì

nhỏ. Nó nói giọng ỏn ẻn.

- Con cá voi của tao đấy. Tí nữa chúng ta cùng làm cỗ nhé! - Nó gật gật

đầu và hai con mắt nó bỗng mềm như nhung.

- Không phải cá voi đâu. Đấy là con cá "hổ" đấy - Đé nói liều (Nhụ

mỉm cười).

- Ừ thì cá "hổ" cũng được. - Tiếng "được" hạ rất nhẹ, đầy vẻ cam chịu.
Chính cái giọng quá khiêm nhường ấy làm Nhụ bồi hồi. Nhụ gấp sách

lại, đi ra hiên, chưa biết ra để làm gì. Trông thấy Nhụ, cái Hòa ngẩn mặt ra

một thoáng, rồi ngửa cổ, bẽn lẽn cười, mắt nhắm hết cả lại. Rồi bất ngờ, nó

lại thè cái lưỡi ra, cái lưỡi nhỏ, nhọn và đỏ chon chót.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.