HÒN ĐẢO PHÍA CHÂN TRỜI - Trang 73

vờ. Bên bờ sông, lập loè những đốm lửa chài. Triều lên mênh mang. Những

ngôi sao rủ xuống thấp ngang với mặt sóng. Con đò cong như một vành

trăng khuyết, trôi trên mây nước chơi vơi. Mái chèo dịu và mềm, vờn lên

từng luồng sáng lân tinh. Hai bên mạn chèo, nổi lên hai xoáy nước như hai

quả quýt. Tưởng như không phải câu ca mà chính là khói sóng và sao trời,

kể lể, thở than về những mối tình thiết tha và ngang trái không biết từ

những thuở nào. Tưởng như không phải con người mà chính là thiên nhiên,

tự hát về hoa cỏ, trăng gió và mùa thu...

- Hờ... ơ... ơ... ơ...
Nhụ thấy Ngạnh cúi xuống lau trộm nước mắt vào đầu gối. Mẹ nó năm

xưa, chắc cũng đã hát những câu này, trong đêm đậu thuyền bên bờ cỏ...

Bài hát gợi lên một làng chài thân thuộc đến mức có thể nhìn thấy những

vàng lưới treo nghiêng dưới rặng dừa nước mặn, những dàn phơi cá bồng

bềnh trong gió thu, cao ngang mái nhà, tưởng có thể ngửi được mùi mực

nướng thơm lừng, toả ra từ một ngõ hẻm lát bằng vô số vỏ sò, tưởng có thể

nghe rõ tiếng xèo xèo của những con hà đang vào mẩy, căng như vú mực, bị

lửa hun thuyền táp lên khẽ há miệng ra, để rơi xuống lửa giọt nước trắng

như sữa... Chao ôi, những câu hò xa xưa... cái hồn của mây trời và sông

nước, dường như chỉ có thể ở đó, mới có chỗ trú ngụ, mới có chỗ nuôi

dưỡng...

- Hay quá, cứ hò nữa đi - Tiếng ai đó kêu lên.
- Mời! Mời các bác uống rượu...
- Hờ ơ... ơ... ơ...
Nước lên xâm xấp bãi hà
Biết mặt mà chẳng biết nhà em đâu
Nhà em cách mấy sông sâu
Để anh bắc sợi dây trầu anh sang
Hờ ơ... ơ... ơ...
Ngạnh đứng lên, trù trừ một lúc rồi kéo mạnh tay, lôi Nhụ ra phía sau

tàu, trong khi tiếng hờ ơ... cứ ngút ngát ngân xa, man mác buồn, tưởng như

lan toả đến tận cùng mây nước. Tiếng hờ ơ... không biết có từ thời nào, mà

như sóng, như muối cứ chà xát vào ruột gan con người về những nỗi niềm

tưởng như vu vơ mà thấm thía đến ứa nước mắt... Trong bóng rợp của mái

che, Nhụ vẫn nhận ra đôi mắt Ngạnh hoe hoe đỏ, nét mặt ngậm ngùi,

thoáng một nỗi sầu muộn xa xưa rất khó nắm bắt. Cảm giác như Ngạnh đã

bắt đầu lớn sớm, do những đau thương và sự từng trải ở tuổi thiếu niên.

- Tao thương mẹ tao quá, mày ạ. Không biết nắm xương mẹ tao bây giờ

trôi dạt ở phương nào? Rồi em tao...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.