HÒN ĐẢO PHÍA CHÂN TRỜI - Trang 88

- Hiện ông nghỉ ở đâu?
- Ở trên đồn biên phòng...
- Thế... Đúng ông là người nhà chú Thuận rồi. Ông sinh ra chú ấy ạ?
- Ờ...
Ông già đưa trả con sá sùng cho Nhụ và nó thoáng thấy ngón tay ông

run lên. Ông chùi tay vào túi quần...

- Ông ơi, trước đây, có khi nào ông qua lại bến Rừng không? Sông

Bạch Đằng ấy...

- Có!
- Thế thì ông ơi, ông đúng là người bán kẹo kéo cho chúng cháu rồi,

phải không? Cháu vẫn nhớ bàn tay ông, chòm râu ông...

- Ôi chao! Sao lại thế nhỉ?
- Đúng rồi. Cháu là người bến Rừng đấy. Quê cháu vẫn còn hai cây lim

cổ, có từ thời cụ Trần Hưng Đạo. Đây là làng mới lập...

Ông già kinh ngạc nhìn trân trân vào đôi mắt Nhụ. Chòm râu đỏ và

thưa bỗng rung rung.

- Cháu... lạ nhỉ? Cháu có... có còn nhớ ông già bán... bán rắn không?
- Ông ấy ở ngay đây. Ở ngay đây!
Nhụ bỗng kêu lên:
- Ông Trương ơi, ới ông Trương...
Và thế là, niềm vui vì bỗng nhiên được gặp ông già bán kẹo kéo từ năm

còn học lớp hai, đã lấn át hết thảy, Nhụ sướng quá, nhảy cẫng lên. Rồi nắm

lấy tay ông già, Nhụ kéo ông vào sân nhà ông Trương.

- Ông Trương ơi! Có khách quý, có khách quý! Đố ông biết là ai? Đố

ông...

Nhụ cứ láu táu nói như một đứa dở người, gương mặt rạng rỡ và hiếu

thắng. Ông Trương ngẩn mặt nhìn, còn chưa hiểu đầu trôi đuôi mè ra sao,

thì bất ngờ, bất ngờ với ông Trương và với cả chính Nhụ, nó bỗng cất lên:

Hờ... ơ... ơ... ơ...
Hôm nay ông kéo cho đời
Ngày mai ai sẽ là người... kéo ông... ờ ờ hờ...
Như được chính câu hò xuất hiện không đúng lúc ấy đánh thức, cả hai

ông già bỗng vồ lấy nhau.

- Chao ôi, ông! Cứ tưởng ông chết rồi. Gặp ông ở đây, ồ lạ quá mất

thôi.

- Sao sau đó, ông đi đâu mà bặt tăm hơi?
- Tôi bỏ nghề. Ra ông vẫn nhớ đến tôi, quý hóa quá!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.