HÔN MIÊN - Trang 249

thành một đường, nhăn như thế, nếu như có côn trùng trên đó còn có thể bị
kẹp. Nhưng vẻ mặt cô kiên định lạ thường, cô cầm dao, từ từ vạch qua
miệng vết thương của anh. Vết như thế, cô cũng không giả ngơ được, đây là
vết đạn, anh bị súng bắn.

di‿ễn

✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Giang Thiếu Thành cắn chặt răng, mồ hôi lạnh trên trán như mưa rơi, hai

mắt anh mông lung, nhưng anh nhìn cô. Cô sợ ra sao, thậm chí muốn biết rõ
sao anh bị thương, lại có thể dưới tình hình không hỏi được gì, người anh là
quan trọng nhất, thậm chí còn bảo mình không sợ, tay của cô run lên thế.
Cô dùng dao vạch vết thương lớn hơn chút, tìm ra viên đạn kia, động tác
của cô không chuyên nghiệp, khiến anh càng đau hơn, quần áo sau lưng đã
ướt đẫm.

“Dùng kềm.” Anh nhắc.

Lúc này Thẩm Tâm Duy mới cầm kềm, lấy viên đạn ra.

Giang Thiếu Thành lấy ít thuốc, bôi lên vết thương, sau đó bảo cô cầm

băng gạc tới đây để anh băng bó kỹ.

Làm xong tất cả rồi, cô phát hiện trên trán mình cũng toàn mồ hôi lạnh,

lúc này cô cũng tỉnh táo lại. “không đi bệnh viện sao?” xử lý đơn giản như
vậy, không thể bằng đi bệnh viện lớn.

Hình như Giang Thiếu Thành còn chìm trong đau đớn, khó khăn lắc đầu

một cái.

“Anh không muốn đi hay là sợ bệnh viện?”

cô lại nói vậy, ánh mặt Giang Thiếu Thành nhìn cô đã thay đổi, nhưng chỉ

nhìn thôi, không nói lời nào. Thẩm Tâm Duy cũng biết anh sẽ phản ứng thế,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.