HÔN MIÊN - Trang 307

Người khác có thể chỉ trích Đường Tâm Nhu, nhưng Đường Tâm Vũ

không thể.

“Tâm Vũ, chúng ta chia tay đi!” Thẩm Diệc Đình đành phải nói câu như

vậy.

Gân xanh trên tay anh nổi lên rõ rệt, nhưng anh vẫn nói đầy đủ câu kia.

Làm thế nào, cuộc sống có thời khắc gian nan, anh muốn sống với cô đầu
bạc răng long, muốn cưng chiều cô, yêu cô, nhưng người vứt bỏ cô là anh.

“Thẩm Diệc Đình, anh cũng như vậy với em sao?” Đường Tâm Vũ khóc,

nước mắt rơi như mưa.

Thẩm Diệc Đình xoay người rời đi, thậm chí không dám nhìn cô một cái.

Anh cho rằng, bọn họ có thể ở chung với nhau mãi mãi, chưa bao giờ

nghĩ cuộc sống có chút biến cố có thể đánh bại bọn họ.

Khiến Thẩm Diệc Đình không ngờ, Đường Tâm Nhu tự mình tới tìm anh.

Đường Tâm Nhu rất gầy, rất gầy, nhưng cũng rất đẹp, trời sinh có vẻ dịu
dàng, khiến người ta muốn che chở cho cô, để bớt đi u sầu trong mắt cô.

“Tôi tới tìm cậu, bởi vì em gái tôi, tôi là một người phụ nữ xấu xa, nhưng

em gái tôi không phải… cậu phải biết rằng, cho tới bây giờ, em ấy vẫn giữ
mình trong sạch, nó rất thiện lương, nó không giống tôi, cậu không cần vì
tôi mà chia tay với nó…”

Đường Tâm Nhu nghĩ đến em gái khóc, lòng như dao cắt, em gái chính là

hi vọng của cô, đền bù lại những thiếu sót của mình. Cô từng muốn được
như em gái, làm một cô gái thiện lương tốt đẹp thuần khiết, nhưng cô không
làm được, cô bẩn thỉu, nhưng em gái trong sáng, như dòng nước tinh khiết
nguyên thủy nhất, em gái không nên đau buồn, em ấy nên được hạnh phúc
vui vẻ, sự tồn tại của cô, không thể khiến em gái có điều gì xấu, không thể.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.