HÔN MIÊN - Trang 316

Lương Nguyệt Lăng nghĩ đến cái gì, không tiếp tục này nữa, lúc cột nước

phun lên trời thì cũng ngẩng đầu xem nó có thể vọt tới bao nhiêu.

Anh không có bạn gái trước, chỉ có vợ trước.

Mà Giang Thiếu Thành liếc mắt nhìn cô, trong lòng nói không ra cảm

giác gì, coi như anh thiếu cô đi, bình an vô sự như thế, về sau sẽ không bao
giờ có nữa. Cô hỏi anh đang suy nghĩ gì, anh có thể nói anh đang nghĩ tới
Thẩm Tâm Duy sao?

Anh không có cảm giác gì với vật này, cũng không thích, nhưng Thẩm

Tâm Duy thích, cô có thể đứng nhìn từ lúc đài phun nước có nhạc bắt đầu
cho đến khi kết thúc, dù anh thấy việc này là ngu ngốc, hình thức phun cũng
không khác biệt gì, cô vẫn có thể đứng lâu như thé. Còn nữa, Thẩm Tâm
Duy còn thích xem người già khiêu vũ, phần này có phần kì quái, nguyên
nhân thích là vì cảm thấy động tác họ tập có phần đẹp…..

Bóng đêm nhanh chóng tới, một mảnh đen bao phủ toàn thành phố, ánh

sáng lòe lòe, giống như khắp nơi đều là chấm nhỏ, tâm tình Lương Nguyệt
Lăng khá hơn, cô ngẩng đầu, muốn nhìn xem hôm nay có trăng sáng hay
không, cô thích trăng sáng, dù có người nói trăng thật ra cũng không sáng,
cô vẫn thích, đặc biệt độc nhất vô nhị.

“Anh đưa em về.” Đột nhiên anh mở miệng.

“Được.” Trên đường về, cô vẫn hy vọng thấy trăng sáng, nhưng không

có, có chút thất vọng, “Anh nói xem, tại sao tối nay không có trăng nhỉ?”

“Có đấy, chỉ là bị mây đen che đi.”

Câu trả lời này, thật đúng là….. Lương Nguyệt Lăng không nói thêm gì

nữa, mặc dù ám hiệu của cô anh không đáp lại, nhưng cô vẫn rất vui.

**************************

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.