HÔN MIÊN - Trang 357

Trong truyện cổ tích xưa, phải là hoàng tử gặp công chúa, nhiều năm sau

gặp nhau, bọn họ hạnh phúc ở cùng nhau, a, chuyện cổ tích đều lừa người
cả. Cô vừa cười, không đúng, truyện cổ tích không gạt, nàng tiên cá chết
rồi, cô cho rằng hoàng tử phải yêu nàng tiên cá, nhưng không phải, kết thúc
truyện là kết cục buồn….. truyện không lừa người, cô tự lừa mình.

“Từ lúc bắt đầu chính là vì điều này?” Cô nghe được âm thanh của mình,

thậm chí có mấy phần thê lương, thì ra còn ôm hi vọng, hi vọng không phải
từ lúc bắt đầu, hi vọng người đàn ông này không tuyệt tình như thế.

“Đúng.” Anh trả lời thành thật, rất rõ, không lừa cô.

“Giang Thiếu Thành, anh thật là độc ác.” Khi bọn họ gặp nhau lần nữa

thì cô cho rằng duyên phận trời định thì anh lại coi nó là cơ hội, đến gần
anh trai cô, hại chết anh ấy… anh thật là độc ác, rất đủ, “Anh đối với em cái
gì gọi là ‘tốt’ đều là thiếu sao?”

Anh đối xử với cô rất tốt, cái gì cũng theo cô, cho dù cô không cần, trong

lòng cũng vui. Ai không muốn được che chở chăm sóc cưng chiều chứ,
nhưng như vậy một lúc lâu, cô mới bắt đầu có phần sợ hãi, cô cho rằng
mình thay đổi. Bây giờ mới hiểu rõ, một người có tình cảm với người khác
hay không, từ trong ánh mắt cũng thấy được, cô đã nhận ra, lại hi vọng
mình nghĩ nhiều, thậm chí còn xem điện thoại của anh,chỉ là muốn chứng
minh, tính cách anh là thế…..

Đúng là thế, nhưng anh không gật đầu hay lắc đầu, cho dù sự thật như

vậy, đối với cô mà nói, là châm chọc.

“Nếu anh có chút áy náy, cũng sẽ không như vậy với anh em.” Cô nghĩ

tới cái gì, hốc mắt đột nhiên đỏ, anh không do dự đối phó với anh trai cô, lại
dùng cách đấy bảo vệ anh trai Thẩm Tâm Duy, người đàn ông này thật là ác
độc, “Giang Thiếu Thành, tôi hận anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.