HÔN NHÂN GIẤY - Trang 127

Trong ký ức của Quản Đồng, người cha Quản Lợi Minh luôn có

một vai trò như có như không trong cuộc sống của anh.

Quản Lợi Minh có một thói quen đã thâm căn cố đế không thể

nào cải tạo được, đó là: bẩn thỉu, ăn nói thô lỗ, tự cho mình là đúng,
cố chấp, hay khoác lác, lại cũng không siêng năng. Vào những lúc
nông nhàn mùa đông, ông thà ngồi phơi nắng tán chuyện trên trời
dưới bể với người ta, chứ không chịu đi làm thuê. Ông còn thích
uống rượu, uống say rồi là chửi bới lung tung, chửi Quản Đồng,
chửi cả Tạ Gia Dung. Ông cho rằng trên đời này người ghê gớm nhất
là “người có tiền”, nên ông khinh bỉ người học hành, luôn tin rằng
lãng phí thời gian đọc sách không kiếm được nhiều tiền bằng đi ra
công trường làm việc.

Vì thế, năm Quản Đồng thi đỗ nghiên cứu sinh, Quản Lợi Minh

đã vuốt râu trợn mắt nhấn giọng: “Tôi sẽ không bỏ ra một cắc nào
cho anh đi học đâu, nhà không có tiền, anh cũng biết rối đấy!”

Quản Đồng thản nhiên gật đầu: “Con biết ạ”.

Quản Lợi Minh mất hứng, lại càng tức tối: “Anh không cần tiền

của gia đình, thì tự kiếm tiền mà đi học!Hai mươi mấy tuổi đầu rồi
chẳng nhẽ không tự nuôi thân được hay sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.