HÔN NHÂN GIẤY - Trang 125

Cô bé đương nhiên không có bạn bè, mà vào thời điểm đó, cho

đến cơn bão cách mạng sau này, Tạ Gia Dung đã quen với việc lang
thang đầu đường xó chợ, bị chửi, bị đánh, mới mấy tuổi đã ra bờ
biển vớt rong biển như con trai. Núi đá sắc nhọn và những hạt muối
mặn chát đã vùi lấp tuổi thanh xuân của một cô gái như hoa như
ngọc. Hay cũng có thể nói, Tạ Gia Dung lúc đó đã chẳng còn gì khác
biệt so với những thiếu nữ nông thôn. Cuộc sống của thư hương
môn đệ hoặc những gia đình giàu có, cô chưa từng được hưởng, lại
càng không thể nói đến việc được học hành. Trình độ văn hóa của cô
chỉ dừng lại ở vài từ ít ỏi trong sách giáo khoa tiểu học, và mong
muốn cả cuộc đời chỉ đơn giản là lấy chồng và sinh con.

Thế nhưng, chẳng ai muốn lấy c

Đó là quãng thời gian tuyệt vọng đến tê dại. Lúc đó, cô gái được

coi là xinh đẹp nhất thôn, đã nghĩ, con người quả là phải biết chấp
nhận số phận. Cha mẹ cô đã nợ người ta, giờ cô phải trả, hoặc giả
cũng là một kiểu chuộc tội.

Khi đó, cô đã định cứ ở một mình như vậy, suốt đời.

Vậy mà, ngoài sự tưởng tượng của cô, đầu những năm 70, khi

một trận bão còn chưa kết thúc, lại có người không sợ trời không sợ
đất vẫn lấy cô làm vợ?!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.